Chương 19: Đến muộn một bước.
Editor: HThanh.
Thực ra ban ngày và ban đêm trong lâu đài không có gì khác biệt đều bị một đám mây đen dày đặc che phủ, ánh sáng mặt trời ảm đạm. Chỉ là sau khi mặt trời lặn bóng tối càng thêm dày đặc.
Khi tiếng chuông đêm vang vọng khắp lâu đài, yến tiệc bắt đầu. Người mặc áo ca rô và người trung niên hói đầu dẫn đầu đến đại sảnh, bọn họ ngồi ở một góc trên mặt mang theo chút bất an.
Sau khi người râu rậm không hiểu tại sao lại phát bệnh, bọn họ càng thêm cảnh giác không dám chạm lung tung vào bất cứ thứ gì, sợ phạm phải điều gì cấm kỵ mà uổng mạng. Ngay cả những món ăn ngon bày trước mặt cũng không khiến bọn họ dao động.
Thẩm Đông Thanh thì không có điều kiêng kỵ này.
Trong mắt cậu, trò chơi này cũng giống như đi nghỉ mát không hề có gánh nặng tâm lý, ngồi xuống là gắp một miếng bánh táo nóng hổi đưa vào miệng.
Người mặc áo ca rô nhỏ giọng hỏi. “Cậu còn ăn sao?”
Có lẽ tối qua người râu rậm đã ăn uống gì đó mà xảy ra chuyện bởi vì hắn ta ăn nhiều nhất.
Thẩm Đông Thanh dừng động tác, nói. “Ngon mà.”
Người mặc áo ca rô nhìn thoáng qua bàn đầy đồ ăn lặng lẽ nuốt nước miếng vẫn không dám động đậy.
Két―― Cánh cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Nữ quản gia khom người, chỉ thấy Bá tước đến muộn.
Bá tước mặc một chiếc váy đen làn da lộ ra ngoài trắng bệch và mỏng manh, đầu đội khăn voan đen che khuất phần lớn khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ tươi đầy đặn.
Tối nay tốt lành, các vị tiểu thư.
Bá tước nhấc váy lên chậm rãi bước về phía chỗ ngồi chính. Khi bà ta di chuyển, tấm màn che mặt màu đen khẽ rung lên để lộ ra một thoáng khuôn mặt. Bá tước là một quý bà khoảng bốn năm mươi tuổi được chăm sóc tốt và có khí chất tao nhã.
Nhưng nếu người đàn ông râu rậm kia ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc - vị bá tước mà hắn ta giết tối hôm qua rõ ràng là một bà già hấp hối.
Nhưng những người có mặt không hề hay biết.
Bá tước nâng ly rượu trên ghế của mình. “Chào mừng các bạn đã đến, Lễ hội Thu hoạch sẽ trở nên... rực rỡ hơn nhờ các bạn.”
Sau khi nói xong bà ta uống cạn ly rượu vang đỏ, đôi môi nhuốm màu rượu trông càng thêm đỏ mọng.
Bá tước đặt ly rượu xuống nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc và người đàn ông trung niên hói đầu đang không dám động đậy, khẽ cười.
“Xem ra các vị tiểu thư lần này khá là ngại ngùng, chẳng lẽ tôi lại đáng sợ như vậy sao?”
“Không, không...”
Người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc và người đàn ông trung niên hói đầu liên tục lắc đầu vội vàng nâng ly rượu lên run rẩy uống một ngụm.
Bá tước hài lòng nhếch môi. “Vậy thì, chúng ta hãy bắt đầu...”
Chu Văn Ngạn cắt ngang lời của bà ta. “Thưa bá tước, xin hỏi Lễ hội Thu hoạch là gì?”
Ánh mắt của Bá tước dừng lại trên người Chu Văn Ngạn, sau khi nhìn thấy đối phương không mặc bộ váy lộng lẫy, giọng nói trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều.
“Đương nhiên là để ăn mừng mùa màng bội thu mà Thượng đế đã ban cho.”
“Được rồi, hãy bắt đầu vũ hội thôi.”
Lời nói vừa dứt từ góc phòng vang lên những tiếng nhạc. Người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc và người đàn ông trung niên hói đầu không dám hành động trước mà nhìn những người khác.
Chu Văn Ngạn đứng dậy trước tiên hướng về phía Thẩm Đông Thanh đưa tay ra. “Tôi có thể mời cậu nhảy một điệu không?”
Thẩm Đông Thanh vẫn còn đang ăn, hai má phồng lên nói không rõ ràng. “Tôi không biết.”
Chu Văn Ngạn nói: “Tôi dạy cậu.”
Hai người đứng dậy đi vào sàn nhảy ở giữa đại sảnh.
Chu Văn Ngạn một tay nắm lấy Thẩm Đông Thanh, một tay đặt lên eo cậu nhẹ giọng nói. “Đặt tay lên vai tôi.”
Thẩm Đông Thanh thích học hỏi hành vi của con người bất kể là gì cũng cảm thấy hứng thú. Cậu ngoan ngoãn đặt tay lên vai Chu Văn Ngạn đi theo bước chân của hắn.
Cũng may Chu Văn Ngạn vóc dáng cao lớn, dẫn Thẩm Đông Thanh nhảy điệu nữ cũng chẳng hề có chút không phù hợp nào. Bá tước nhìn hai người đang nhảy múa uyển chuyển trong sàn nhảy, đôi mắt hơi nheo lại liếc nhìn ba người còn lại.
Ngô Gia cảm nhận được nguy hiểm không chút do dự túm lấy người mặc áo sơ mi kẻ sọc kéo vào sàn nhảy.
Người mặc áo sơ mi kẻ sọc: “Anh làm gì vậy?!”
Ngô Gia. “Muốn sống thì mau nhảy đi!”
Sau đó hai người đàn ông cao lớn bắt đầu nhảy một cách cứng đờ. Bá tước nhìn người đàn ông trung niên hói đầu còn sót lại, có chút không hài lòng với đỉnh đầu quá thưa thớt của hắn nhưng vẫn bước tới nhấc váy lên.
“Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể mời cô cùng nhảy một điệu không?”
‘Tiểu thư’ hói đầu xinh đẹp run rẩy một cái, muốn cầu cứu nhưng không ai muốn hiến mạng mình cho người khác.
Dưới lớp màn đen, khóe miệng bá tước cong lên một cách kỳ dị. “Không muốn sao? Vậy thì thật đáng tiếc...”
Người đàn ông trung niên hói đầu vội vàng nói. “Tôi sẵn lòng!”
Bá tước đưa tay ra. “Vô cùng vinh hạnh.”
Nhưng vẻ mặt của bà ta lại tỏ ra vô cùng tiếc nuối, như thể hối hận vì người đàn ông trung niên hói đầu đã không từ chối lời mời của bà ta. Người đàn ông trung niên hói đầu lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nắm lấy tay bá tước.
Hai người bước vào sàn nhảy, nhìn thoáng qua trong sàn nhảy đã có ba cặp đôi. Chỉ có một cặp bước chân cứng đờ thỉnh thoảng lại giẫm vào chân nhau, giống như hai con ngỗng đang tức giận nhau.
Một cặp khác thì hài hòa hơn nhiều.
Chu Văn Ngạn ôm Thẩm Đông Thanh trong lòng, rõ ràng mặc áo sơ mi và quần jean đơn giản nhưng lại giống như một quý ông thực thụ, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn người trong lòng.
Mà Thẩm Đông Thanh cũng theo sự dẫn dắt của hắn mà hòa mình vào điệu nhạc.
Cặp đôi kỳ lạ nhất chính là bá tước và vị ‘tiểu thư’ hói đầu của bà ta. Bá tước động tác ưu nhã, thần tình tự nhiên nhưng bạn nhảy của bà ta lại run rẩy như cái sàng, giống như đang nhảy điệu nhảy ‘chân không’ với di ảnh của chính mình.
Người đàn ông trung niên hói đầu cố gắng chịu đựng nỗi sợ hãi muốn nhảy xong điệu nhảy này rồi lập tức tránh xa bá tước. Chỉ là nhảy một lúc ông ta đột nhiên ngửi thấy một mùi hương.
Như có như không, giống như mùi gỗ đàn hương. Sau dư hương còn có thể ngửi thấy một mùi rỉ sét nhàn nhạt.
Người đàn ông trung niên hói đầu ngẩn ngơ một lúc, thậm chí quên cả sợ hãi nhìn thẳng vào bá tước, như thể một con rối bị giật dây nhảy lên những vũ điệu chuẩn mực.
Nhạc khúc dừng lại.
Bá tước cúi người thì thầm vào tai người đàn ông trung niên hói đầu. “Đêm nay, ta đợi con….”
Người đàn ông trung niên hói đầu ngây ngốc đáp lại. “Được.”
Bá tước khẽ cười buông tay nói. “Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, yến tiệc đến đây là kết thúc, xin phép cáo lui.”
Bà ta được người hầu phục tùng bước ra khỏi đại sảnh, cánh cửa từ từ khép lại tạo ra một tiếng ‘ầm’ nặng nề. Người đàn ông trung niên hói đầu như tỉnh mộng, mồ hôi nhễ nhại, chân mềm nhũn đến mức đi cũng không vững.
Chu Văn Ngạn liếc nhìn ông ta một cái. “Thật đáng tiếc khi không chọn tôi.”
Ngô Gia thầm nghĩ: Nếu chọn anh thì có lẽ bá tước đã là nạn nhân tiếp theo rồi.
Yến tiệc kết thúc, các người chơi trở về phòng riêng của mình. Trạng thái của người đàn ông trung niên hói đầu không ổn, sắc mặt trắng bệch trở về phòng, người khác gọi ông ta cũng không phản ứng.
Chu Văn Ngạn, Ngô Gia và Thẩm Đông Thanh lại tụ tập trong một phòng.
Hắn lật xem cuốn sách mang về từ thư viện, liếc nhìn Ngô Gia đang ngồi một đống ở góc phòng.
“Tôi chưa bao giờ thấy anh chướng mắt như vậy.”
Ngô Gia không dám nói gì chỉ cố gắng thu nhỏ người lại, đảm bảo mình không làm phiền hai vị này.
Thẩm Đông Thanh ghé lại gần. “Anh đang xem gì vậy?”
Chu Văn Ngạn nói. “Những chuyện kỳ lạ ở lãnh địa Carlisle.”
Thẩm Đông Thanh nhìn thoáng qua trên đó toàn là những con chữ ngoằn ngoèo như nòng nọc, cậu không biết một chữ nào lập tức cảm thán.
“Anh biết nhiều thật đấy.”
Có lẽ ánh mắt của Thẩm Đông Thanh quá sáng ngời, Chu Văn Ngạn có chút ngại ngùng ho khan một tiếng. “Không…. chỉ là biết chút ít thôi.”
Ngô Gia kinh ngạc.
Vị đại lão này cũng biết khiêm tốn sao?
Thẩm Đông Thanh chỉ vào một đoạn trong đó tò mò hỏi. “Đây là nói gì vậy?”
Chu Văn Ngạn giải thích. “Viết đại khái là về việc lãnh địa Carlisle bắt đầu tổ chức Lễ hội Thu hoạch từ hai trăm năm trước, trước đây chưa từng ai nghe nói đến ngày lễ này.”
Thẩm Đông Thanh cắt ngang lời hắn. “Khoan đã!”
Cậu chạy đi lấy một chiếc gối ôm vào lòng giống như đang nghe kể chuyện trước khi đi ngủ, chuẩn bị xong xuôi rồi nói. “Bắt đầu được rồi.”
“Tôi lại xem lịch sử kế thừa của Bá tước Carlisle phát hiện ra từ trước đến nay chỉ có đàn ông mới có thể kế thừa tước vị và lãnh địa, vào hai trăm năm trước vì một trận dịch bệnh hầu như tất cả huyết mạch đều chết sạch chỉ còn lại một thiếu nữ, lúc này mới xuất hiện nữ bá tước đầu tiên. Kể từ đó hai trăm năm sau đều do nữ bá tước kế thừa tước vị.”
Chu Văn Ngạn lại lật sang một trang, trên đó vẽ chân dung của vị bá tước Carlisle đầu tiên.
Thiếu nữ trong tranh mặc trang phục lộng lẫy, đầu đội khăn voan đen nhưng từ ngũ quan mơ hồ có thể thấy, rất giống với vị bá tước Carlisle tham dự yến tiệc tối nay.
"Vậy nói cách khác, các Bá tước Carlisle trong hai trăm năm qua đều là cùng một người?" Ngô Gia lên tiếng.
“Nhưng như vậy không hợp lý, ma cà rồng lẽ ra phải bất lão bất tử mà Bá tước trông đã bốn năm mươi tuổi rồi.”
Chu Văn Ngạn khép cuốn sách lại. “Theo dõi xem sao thì sẽ biết.”
Lời vừa dứt, ngoài cửa đúng giờ vang lên tiếng gõ cửa.
Người đàn ông trung niên hói đầu rất sợ hãi. Ông ta không biết vì sao bá tước lại mời ông ta khiêu vũ, nhưng ông ta biết đây chắc chắn là một điềm báo chẳng lành, ví dụ như…. cái chết.
Người đàn ông trung niên hói đầu bồn chồn đi đi lại lại trong phòng, lấy ra tất cả những đồ vật bảo mệnh của mình. Ngọc Phật đã được khai quang, bùa chú, gỗ đào….
Người đàn ông trung niên hói đầu nhét hết tất cả xuống dưới váy, ngồi trên ghế cảnh giác chờ đợi nguy hiểm không biết từ đâu ập đến. Nhưng đợi mãi, ông ta đột nhiên đầu nghiêng một bên ngủ thiếp đi.
Đoong….
Chuông reo lên.
Người đàn ông trung niên hói đầu như bị đánh thức, mở đôi mắt vô hồn. Tay chân ông ta cứng đờ lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Ngoài hành lang không có một ngọn đèn nào, tối đen như mực.
Người đàn ông trung niên hói đầu không hề do dự thẳng bước vào bóng tối dày đặc. Ông ta nghe thấy giọng nói của người phụ nữ mang theo tiếng cười.
“Đến đây con cừu non ngọt ngào, hãy dâng hiến tất cả của con cho chủ nhân.”
“Dùng đôi mắt trong như suối của con, dùng làn da trắng như tuyết của con, dùng giọng nói như chim họa mi của con, dùng mái tóc đen như lụa của con....”
Ánh trăng chiếu xuống, nửa bên trán của người đàn ông trung niên hói đầu sáng lấp lánh như bóng đèn. ( =))) ).
“…… Thôi bỏ qua đi, trực tiếp đến đây đi.”
Bá tước đứng giữa một vườn hoa hồng nở rộ đưa tay về phía ông ta.
Người đàn ông trung niên hói đầu cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua khiến ông ta rùng mình, mở mắt ra thì thấy mình đã ở trong vườn hoa và trước mặt chính là vị nữ bá tước kia.
Nữ bá tước đang cười với ông ta, nửa khuôn mặt vẫn còn trẻ trung, nửa khuôn mặt đã là bộ xương trắng hếu. Ánh trăng chiếu xuống cùng vô số xúc tu từ trong bóng tối của bà ta vươn ra.
Nhìn xúc tu càng ngày càng gần, người đàn ông trung niên hói đầu lại khác thường bình tĩnh lại. Vì bá tước muốn mạng của ông ta, chi bằng ông ta cứ giết bá tước trước.
Dù sao chỉ cần giết được bá tước, là có thể thông qua rồi. Người đàn ông trung niên hói đầu lộ ra một nụ cười điên cuồng.
Chu Văn Ngạn đẩy cửa ra.
Nhìn thấy một tia sáng theo bậc thang đi xuống. Hắn đuổi theo nhưng ở cuối cầu thang chỉ nhìn thấy một mình nữ quản gia.
Nữ quản gia mặt không biểu cảm. “Tiểu thư, có chuyện gì không?”
Chu Văn Ngạn dừng lại, nói bừa. “Bá tước mời tôi tối nay qua đó.”
Nữ quản gia dùng đôi mắt nặng trĩu nhìn chằm chằm hắn, giọng điệu bình ổn. "Đã có người đến rồi, xin tiểu thư không cần lo lắng."
Bà ta xoay đôi mắt một cách kỳ lạ, cười cười. “Dù sao... cũng sẽ đến lượt cô thôi.”
Phía trên cầu thang truyền đến một tràng tiếng bước chân, Thẩm Đông Thanh và Ngô Gia đi xuống.
Cậu thấy hai người giằng co ở ngã tư đường bèn hỏi một câu. “Sao vậy?”
Chu Văn Ngạn nói. “Bị lừa rồi.”
Rõ ràng Bá tước đã đoán được ý định của bọn họ, cố ý lệch thời gian khiến bọn họ không có cơ hội nói chuyện đàng hoàng với bà ta.
Nữ quản gia liếc nhìn ba người này, xoay người rời đi.
Chỉ là bà ta còn chưa đi được hai bước đột nhiên cổ bị đau, cả người liền ngã xuống đất, cây nến trên tay rơi xuống phát ra một tiếng vang thanh thúy, ngọn lửa theo đó tắt ngấm.
Chu Văn Ngạn ngẩng đầu, dưới ánh trăng lạnh lẽo trông còn giống phản diện hơn cả nữ quản gia đang nằm trên mặt đất.
“Đưa bà ta về trước đã.”
Ngô Gia nhanh nhẹn chạy xuống xách cổ áo nữ quản gia kéo lên, trên đường còn hỏi một câu. “Vậy còn hai người thì sao?”
Chu Văn Ngạn nói. “Ừm... đi xem có thể cứu vãn được Bá tước không.”
Đương nhiên là không kịp rồi.
Người đàn ông trung niên hói đầu đã chém bá tước thành từng mảnh, chân tay vứt ngổn ngang trong vườn hoa hồng, dưới sự tưới máu tươi hoa hồng trông càng thêm mỹ lệ.
Người đàn ông trung niên hói đầu như không nhìn thấy hai người tới, xách thanh kiếm gỗ đào dính máu thần tình hoảng hốt đi về.
"Lại một người nữa." Chu Văn Ngạn nói.
Thẩm Đông Thanh nhìn về phía vườn hoa hồng. “Giống như ngày hôm qua, không có gì cả.”
Sạch sẽ.
Giống như Bá tước chỉ là một cái xác không có linh hồn.
Chu Văn Ngạn sờ cằm. “Sao tôi có cảm giác sau hai vòng trước, trò chơi đã rút ra bài học cố ý chuẩn bị một con Boss bất tử để chúng ta chém cho vui vẻ?”
Thẩm Đông Thanh lẩm bẩm. “Tôi không thích chém người.”
Chu Văn Ngạn cười một tiếng. “Về trước đã.”
“Không tìm được bá tước, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng với quản gia.”
Nữ quản gia tỉnh lại nhìn thấy chính là ba người đang ngồi trước mặt bà ta.
"Các người đang làm gì vậy?" Nữ quản gia phát hiện mình bị trói chặt trên ghế không thể động đậy, bà ta có chút hoảng loạn.
“Mau thả tôi ra, các người đây là đang khiêu khích bá tước!”
Chu Văn Ngạn gõ ngón tay lên tay vịn ghế. “Thư giãn đi, chúng tôi chỉ hỏi bà vài câu thôi, dù sao chúng tôi cũng không phải là người xấu.”
Thẩm Đông Thanh nghiêm túc bổ sung. “Cũng sẽ không tùy tiện giết người.”
Nữ quản gia:...…
Mặc dù nói như vậy nhưng hình như giây tiếp theo sẽ lấy dao ra chém người vậy.
Nữ quản gia chỉ hoảng loạn một lát rồi bình tĩnh lại. “Tôi không biết gì cả.”
Bộ dạng như heo chết không sợ nước sôi.
Chu Văn Ngạn dùng giọng điệu khẳng định nói. “Bà không sợ chết.”
Con ngươi của nữ quản gia động đậy một chút.
Chu Văn Ngạn hướng bà ta cười cười.
“Yên tâm, chúng tôi không thích đánh đánh giết giết, nhưng…. cách khiến người ta bị nhốt ở một chỗ, vĩnh viễn không được siêu sinh thì vẫn có rất nhiều.”
Nói đến cái này Thẩm Đông Thanh có nhiều kinh nghiệm hơn, cậu vui vẻ đưa ra ví dụ.
“Ví dụ như bỏ người vào bình thủy tinh rồi đổ thủy ngân vào, niêm phong lại hoặc dùng đinh đóng vào tứ chi và ấn đường rồi chôn xuống đất, còn có...”
Mỗi khi Thẩm Đông Thanh nói một ví dụ, mặt nữ quản gia lại càng trắng hơn một phần.
Chu Văn Ngạn nghe rất chăm chú thỉnh thoảng gật đầu. “Tôi thấy cách của cậu rất hay.”
Nữ quản gia cố gắng chống đỡ. “Những thứ này trong lâu đài không có.”
Thẩm Đông Thanh như có điều suy nghĩ.
“Ồ, vậy chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất thôi, tôi ăn thịt bà vậy, tuy rằng trông có hơi khó ăn...”
Cậu ghét bỏ nhìn nữ quản gia gầy gò.
Chu Văn Ngạn nói. “Không được, không thể ăn lung tung.”
Thẩm Đông Thanh ngoan ngoãn gật đầu. “Được rồi, vậy tôi nghĩ cách khác vậy.”
Mặt nữ quản gia xanh mét.
Chờ, chờ một chút.
Rõ ràng bọn họ mới là phản diện được không?
Dưới sự uy hiếp, nữ quản gia như trút giận kể ra những chuyện mình biết.
“Bá tước không sợ hãi cái chết, nhưng bà ta sợ hãi sự lão hóa.”
“Bá tước từ trong cấm thư tìm được hắc ma pháp có thể duy trì thanh xuân, nhưng mỗi năm đều phải dâng lên cho ác ma sáu trinh nữ.”
“Không ai có thể giết được bá tước, cũng không ai có thể rời khỏi tòa lâu đài, không ai...”