Chương 18: Chết đi sống lại.

Editor: HThanh.            

Buổi sáng cũng là kiểu phương Tây.

Bánh mì nướng vừa chín tới, kẹp giữa là pho mát và giăm bông nửa chảy bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mịn ăn kèm một cốc sữa tươi nóng hổi để vừa đủ đánh thức buổi sáng uể oải.

Tất nhiên chỉ có Thẩm Đông Thanh nghĩ như vậy.

Hai người ngồi đối diện cậu ăn không ngon, tâm trạng thể hiện sự lo lắng.

Thẩm Đông Thanh cắn một miếng trứng ốp la vừa chín tới chợt nhận ra. “Thiếu một người?”

Người đàn ông râu rậm hôm nay không xuất hiện.

Chàng trai mặc áo ca rô nói. “Tôi đã đến gõ cửa tìm và anh ta nói không khỏe, không muốn ra ngoài.”

Tối hôm qua gặp mặt vẫn còn tốt, không thể nào chỉ một buổi tối mà đã bệnh đến mức không ra khỏi cửa được. Trừ khi người đàn ông râu rậm kia đã chạm vào thứ gì không nên chạm vào.

Người trung niên hói đầu cau mày. “Chẳng lẽ tối qua anh ta đã rời khỏi phòng?”

Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn nhìn nhau.

Không chỉ rời khỏi phòng, vị đại ca râu rậm này còn đập nát cái bình bá tước tan tành. Điều kiện thông qua trò chơi là giết bá tước hoặc trải qua Lễ hội Thu hoạch. Tối hôm qua bọn họ đã tận mắt nhìn thấy bá tước chết không thể chết hơn, theo lý mà nói bây giờ đã thông qua rồi.

Chỉ là vẫn chưa, bọn họ vẫn an ổn ở trong lâu đài.

Chu Văn Ngạn uống một ngụm sữa trong ly thầm nghĩ: Trừ khi bá tước không dễ dàng bị giết như vậy.

Két―― Cửa đại sảnh bị mở ra.

Nữ quản gia đi vào hướng về phía các người chơi nói. 

“Sức khỏe của bá tước đã tốt hơn nhiều, tối nay có thể tham dự yến hội, xin mời năm vị tiểu thư chuẩn bị thật tốt.”

Chu Văn Ngạn lặp lại lời của cô ta. “Năm vị?”

Nữ quản gia nhìn chằm chằm hắn nói. “Đúng vậy.”

Chu Văn Ngạn gật đầu. “Đã biết.”

Nữ quản gia hướng về phía hắn lộ ra một nụ cười hơi cứng ngắc, chậm rãi lui ra khỏi đại sảnh.

Người mặc áo ca rô lên tiếng hỏi. “Anh biết gì sao?”

Chu Văn Ngạn ném xuống dao nĩa trong tay, khi chạm vào đĩa sứ phát ra âm thanh trong trẻo, hắn lười biếng nói. 

“Năm vị, chứng tỏ bọn họ đã biết có một 'tiểu thư' không thể tham dự yến hội tối nay.”

Sắc mặt của người mặc áo ca rô và người trung niên hói đầu trắng bệch, xem ra người râu rậm lành ít dữ nhiều rồi. Điều khiến bọn họ sợ hãi không phải là cái chết của đồng bạn, mà là bọn họ không biết đồng bạn chết vì cái gì.

Chu Văn Ngạn đứng dậy chỉnh lại cổ tay áo lơ đễnh nói. 

“Cho các người một lời khuyên, tốt nhất là từ chối lời mời của bá tước vào buổi tối.”

Lâu đài của Bá tước có một thư viện cực lớn. Sách ở đó đủ để lấp đầy cả một bức tường từ góc tường đến tận trần nhà, dày đặc xếp chồng lên nhau đủ loại sách. Trước giờ trà chiều khách có thể tự do tham quan trong lâu đài, vì vậy Thẩm Đông Thanh đã chọn nơi này.

Vì có thể cung cấp bánh quy nhỏ ngọt ngào và trà đen.

Ngô Gia cầm lấy bánh quy nhỏ, nói. “Ngày hôm qua Bá tước rõ ràng đã chết rồi.”

Sao còn có thể tham dự yến tiệc tối nay?

Chu Văn Ngạn tùy tay rút ra một cuốn sách trên tường lật xem một chút.

Ngô Gia đoán. “Chẳng lẽ thật sự là ma cà rồng? Nhưng mà bộ dạng ngày hôm qua cho dù là ma cà rồng cũng đã chết rồi. Chẳng lẽ là cách giết không đúng?”

So với sự lo lắng của anh ta, Chu Văn Ngạn có vẻ thoải mái hơn nhiều.

Hắn thậm chí còn có sức lực xem chữ viết trên sách.

Ngô Gia. “Đại ca, anh phải nghĩ cách chứ.”

Thẩm Đông Thanh ‘răng rắc răng rắc’ gặm bánh quy nhỏ đột nhiên lên tiếng. 

“Bá tước không phải là người.”

Ngô Gia buột miệng. “Vớ... vớ vẩn, là người thì ngày hôm qua đã sớm chết rồi.”

Chu Văn Ngạn ngẩng mắt nhìn qua.

Ngô Gia vội vàng đổi giọng cười khan hai tiếng. “Anh nói đúng.”

(dám thái độ với vợ của anh, chú em có gan đó =)) ).

Thẩm Đông Thanh vỗ vỗ vụn bánh trên tay, nói. 

“Người chết rồi sẽ biến thành âm hồn, cho dù là quỷ chết rồi cũng có âm khí tiêu tán, nhưng ngày hôm qua cả hai đều không có.”

Là một lệ quỷ từng trải Thẩm Đông Thanh hiểu rất rõ những điều này.

Điều đó cho thấy Bá tước không phải là người, cũng không phải là quỷ.

Vậy là gì?

Ngô Gia đặt câu hỏi. “Ma cà rồng có được coi là quỷ không?”

Thẩm Đông Thanh. “Ừm...”

Đã liên quan đến khu vực kiến thức mù mờ của cậu rồi. Chu Văn Ngạn gõ ngón tay vào lớp vỏ cứng của cuốn sách phát ra âm thanh trầm đục.

Khi hai người kia nhìn sang, hắn cười. “Tôi nghĩ có thể đến xem cái người râu rậm kia trước.”

Dù sao thì hắn ta là người đầu tiên nhìn thấy Bá tước mà bọn họ lại chậm một bước, ngay cả Bá tước hoàn chỉnh cũng chưa nhìn thấy.

Một nhóm người trở lại phòng khách ở tầng ba.

Thẩm Đông Thanh không quên gói theo bánh quy nhỏ của mình, Chu Văn Ngạn cũng tiện tay mang theo cuốn sách của mình. Bây giờ là thời gian tự do hoạt động, không ai ở trong phòng chờ chết đều ra ngoài tìm manh mối.

Ngô Gia còn nhớ phòng của người râu rậm, anh ta gõ cửa không có ai trả lời liền trực tiếp động tay mở cửa.

Két―― Rất tiếc, cửa bị khóa trái rồi.

Ngô Gia đang muốn đi tìm một người hầu hỏi xem có chìa khóa không thì nghe thấy Thẩm Đông Thanh kỳ lạ hỏi. “Tại sao không đi từ cửa sổ?”

Ngô Gia:……

Phòng của người râu rậm ở ngay cạnh phòng của Ngô Gia, giữa hai ban công cách nhau một cánh tay, cúi đầu nhìn xuống bên dưới là vực sâu hơn mười mét.

Chu Văn Ngạn tay dài chân dài, dễ dàng nhảy qua.

Hắn đứng ở đối diện đưa tay về phía Thẩm Đông Thanh, cậu nhảy qua vừa vặn được Chu Văn Ngạn ôm trọn vào lòng. Cậu bỗng dưng không phanh kịp, đầu thuận thế đập vào ngực hắn.

Chu Văn Ngạn thấp giọng hỏi. “Đau không?”

Thẩm Đông Thanh giơ tay xoa xoa trán hướng về phía hắn cười. “Không sao.”

Bên cạnh truyền đến một giọng nói. “Tôi có chuyện.”

Ngô Gia thân thể có chút không cân xứng vất vả lắm mới nhảy qua được, còn lảo đảo bò ra đất. Quay đầu nhìn bên cạnh cũng là bạn cùng phòng, đãi ngộ chính là không giống nhau.

Chẳng lẽ lớn lên đẹp trai là ghê gớm sao?

Chu Văn Ngạn trực tiếp không để ý tới anh ta, mang theo Thẩm Đông Thanh đi vào phòng. Ngô Gia phủi phủi bụi trên người.

Được thôi.

Lớn lên đẹp trai chính là ghê gớm, đặc biệt là vừa vặn hợp khẩu vị đại lão.

Chu Văn Ngạn vén màn cửa sổ che chắn ban công để Thẩm Đông Thanh đi vào trước. Đợi buông tay ra, màn cửa sổ lại rủ xuống che kín cả căn phòng, một tia ánh sáng cũng không lọt vào.

Rõ ràng là ban ngày nhưng trong phòng lại là một mảnh đen kịt, Chu Văn Ngạn kéo ra một khe hở. Ánh nắng vừa chiếu vào liền nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng kêu xé lòng xé phổi.

Chu Văn Ngạn đi đến chỗ sâu trong phòng.

Người râu rậm đang cuộn tròn trong góc, hắn ta vẫn mặc bộ váy dính máu kia. Khác với vẻ điên cuồng tối qua, hôm nay nhìn lại sắc mặt của hắn ta trắng bệch không giống người thường, bất lực nằm ở đó trong mắt tràn ngập sự sợ hãi ánh nắng.

Chu Văn Ngạn nhớ tới những lời viết trong nhật ký.

【Những cô gái cùng đi từng người một đều mắc bệnh, thân thể hư nhược, khuôn mặt đầy sợ hãi…… 】

"Sợ hãi ánh nắng." 

Chu Văn Ngạn nói. “Chẳng lẽ thật sự là ma cà rồng?”

Ngô Gia nói. “Tôi trước khi vào cái trò chơi xui xẻo này đã xem hai cuốn tiểu thuyết, ma cà rồng đều là hút máu người khác làm gì có chuyện để người khác giết mình?”

“Tiểu thuyết có hay không?”

Thẩm Đông Thanh như mọi khi lệch trọng điểm.

Ngô Gia theo bản năng trả lời. "Cũng tạm, giết thời gian……”

Chu Văn Ngạn sờ cằm. “Mặc kệ có phải là ma cà rồng hay không, buổi tối thử xem sẽ biết.”

Ngô Gia. “Nhưng mà người giết Bá tước rất có thể sẽ giống như người râu rậm.”

Chu Văn Ngạn nói. “Ai nói tôi muốn giết Bá tước?”

Ngô Gia: “?”

"Đánh đánh giết giết nhiều không tốt." 

Chu Văn Ngạn thở dài một hơi. “Tại sao không thể thân thiện hỏi Bá tước vài câu?”

Thẩm Đông Thanh tò mò hỏi. “Thân thiện như thế nào?”

Chu Văn Ngạn dạy cậu. 

“Ví dụ trước tiên trói Bá tước lại, sau đó ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.”

Ngô Gia: Ha ha, rất thân thiện đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play