Chương 20: Ma thuật đen.

Editor: HThanh.               

Bình minh ló dạng, Bá tước ngồi trước gương trang điểm từ từ tháo chiếc mũ của mình. Gương mặt trong gương trẻ trung và tràn đầy sức sống giống như một đóa hồng đang nở rộ.

So với ngày hôm qua, bà ta trẻ hơn một chút trông giống như một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi.

Không, chưa đủ. Đôi môi của Bá tước hơi hé mở.

Bà muốn trẻ hơn nữa, trở lại tuổi mười bảy mười tám ngây thơ như một quả táo chưa chín, ngọt ngào và non nớt. Mọi thứ đều thật tuyệt vời.

Bà ta không cần phải đối mặt với cơ thể già nua và khuôn mặt già nua nữa. Tối nay nên mời ai thì hơn?

Bá tước đứng dậy muốn tô điểm cho chiếc cổ của mình bằng một chuỗi vòng cổ, nhưng không thể tìm thấy chiếc nào ưng ý.

Bà ta có chút khó chịu. “Quản gia?”

Cộp―― Cánh cửa phòng mở ra.

Vì có một tấm bình phong ngăn cách, Bá tước không nhìn rõ người đến theo bản năng cho rằng quản gia nữ đã đến, bà ta cau mày. “Đừng thô lỗ như vậy….”

Vẫn là một tiếng ‘ầm’, Bá tước nhìn kỹ lại và phát hiện ra quản gia nữ của mình đã bị người ta ném vào một cách thô bạo, còn bị trói chặt nữa.

Sau đó ba ‘cô gái’ bước ra, người nào người nấy cũng cao hơn bà ta một đoạn.

Bá tước không hề hoảng loạn, bà ta ngẩng cao cằm một cách kiêu ngạo lạnh lùng nói. “Các người đang xúc phạm một quý tộc đấy.”

Chu Văn Ngạn sờ cằm. “Đây là xúc phạm sao?”

Ngô Gia giơ tay lên. “Xin lỗi nha, có thể chúng tôi còn phải xúc phạm hơn nữa cơ.”

Căn phòng bị che chắn nghiêm ngặt, chỉ có ngọn nến ở góc phòng là đang cháy. Khi ánh nến lung lay, bóng của Bá tước dưới chân vặn vẹo từ đó bò ra những xúc tu đen kịt muốn kéo những kẻ dám mạo phạm bà ta vào bóng tối.

Thẩm Đông Thanh thuận tay nhặt lấy một chiếc bình hoa bên cạnh cân nhắc một chút rồi tiện tay ném qua, thế là những xúc tu còn chưa kịp ló đầu ra đã đồng loạt rụt trở lại mà vị Bá tước cũng ngã xuống.

Chu Văn Ngạn khoanh tay nói với Ngô Gia. “Anh đi trói bà ta lại đi.”

Ngô Gia. “Tại sao lại là tôi?”

Chu Văn Ngạn. “Hai chúng tôi đều không tiện.”

Ngô Gia: “?”

Chu Văn Ngạn nghiêm túc nói. “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Ngô Gia: ‘Ý là tôi không phải là nam sao?’

Tuy nói vậy anh ta vẫn tiến lên, thuần thục trói Bá tước lại.

Nhân lúc bà ta còn chưa tỉnh lại Chu Văn Ngạn lục lọi trong phòng của Bá tước một lúc, quả nhiên tìm thấy một cuốn sách cấm kỵ ở một chỗ bí mật trên đó viết đủ loại ma thuật đen.

Trong đó có một trang ghi lại ma thuật đen để giữ mãi tuổi thanh xuân và nhan sắc không đổi.

Sách viết rằng, lấy máu thịt và linh hồn của bản thân làm giá sau đó dâng thêm sinh mạng của sáu trinh nữ có thể đổi lấy nhan sắc bất hủ. Nhưng ma thuật đen này không phải là không có cách hóa giải, thứ mà kẻ thi triển sợ hãi nhất sẽ trở thành lưỡi dao giết chết hắn.

Thứ sợ hãi nhất?

Ngô Gia đoán. “Chẳng lẽ là ánh nắng? Hay là đồ bạc?”

Chu Văn Ngạn. “Gọi bà ta dậy thử xem sẽ biết.”

Bá tước từ từ tỉnh lại, điều đầu tiên nhìn thấy là những người đứng trước mặt mình. Bà ta động đậy tay phát hiện mình bị trói chặt không thể nhúc nhích, nhưng bà ta cũng không hoảng hốt ngẩng mắt nhìn sang, khóe môi cong lên đầy vẻ quyến rũ. 

“Giết ta đi, chẳng phải các ngươi muốn giết ta sao?”

Một mùi hương đàn hương tỏa ra từ trong phòng có thể mê hoặc tâm trí khiến người ta mơ màng. Bá tước chưa từng thất thủ nhưng lần này, bà ta đã gặp phải hai người không chơi theo lẽ thường.

Chu Văn Ngạn chậm rãi nói. “Bà nói giết là giết? Vậy thì tôi còn mặt mũi nào?”

Thẩm Đông Thanh hít hít mũi ghét bỏ nói. “Mùi hôi ở đâu ra vậy?”

Cậu nhìn chằm chằm vào lư hương trên bàn nhỏ, nhấc ấm trà lên tưới vào ‘xì’ một tiếng, mùi đàn hương tan biến.

Ngược lại Ngô Gia tâm trí không vững vàng bị mê hoặc, nhưng anh ta còn chưa kịp hành động Thẩm Đông Thanh đã phát hiện ra điều bất thường, nhấc ấm trà lên ném tới.

Người đã chóng mặt ngất xỉu luôn rồi, trong chốc lát trong phòng năm người chỉ còn lại hai người đứng đây.

Bá tước nghiến răng nghiến lợi. “Các ngươi không giết ta, cũng đừng hòng bước ra khỏi lâu đài này!”

Chu Văn Ngạn. “Không vội.”

Sau đó Bá tước nhìn hai người rời khỏi phòng không có ý định để ý đến bà ta, có chút nóng nảy hét lên. “Các ngươi đi làm gì?”

Thẩm Đông Thanh chỉ vào đồng hồ treo tường. “Đến giờ ăn cơm trưa rồi.”

Bá tước: ? Chẳng lẽ bà ta cầm nhầm kịch bản rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play