Chương 16: Kẻ Hộ Hoa

Tiểu nhị nghe nói vị thiếu gia này chính là Lê Thiên Duyên, vẫn còn có chút không dám tin, lén lút quan sát thêm vài lần. Trước đây, hắn từng gặp vị thiếu gia này, nhưng khi ấy dù Lê Thiên Duyên được người ta tâng bốc, cũng không che giấu được sự thật rằng anh chưa từng luyện võ.

Người trước mặt này tuy không có chút nguyên khí nào, nhưng lại toát ra cảm giác áp bức mạnh mẽ. Tiểu nhị thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt đối phương, còn tưởng là vị thiếu gia nào cố ý che giấu khí tức.

Dẫn mấy người vào phòng riêng, tiểu nhị vội vàng dọn trà và điểm tâm. Thấy tiểu thị đồng đi sau Lê Thiên Duyên lại ngang nhiên ngồi xuống cạnh hắn, trong khi Lê Ngọ - kẻ làm tiểu tư - lại tất bật chạy tới chạy lui, tiểu nhị không khỏi ngơ ngác.

Đợi đến khi Lê Ngọ gọi món xong, tiểu nhị không kìm được, ghé sát hỏi nhỏ: “Lê Ngọ tiểu ca, tiểu đồng của thiếu gia nhà huynh sao lại ngồi cùng bàn với chủ tử?”

“Tiểu đồng gì chứ, đó là thiếu phu lang! Đừng nói nhảm nữa, ngươi nhanh tay nhanh chân lên, chủ tử nhà ta đang chờ!” Lê Ngọ thầm lườm một cái, nghĩ bụng tên này chẳng có chút mắt nhìn nào.

“Dạ dạ dạ, ta đi ngay đây!” Tiểu nhị miệng đáp lời, nhưng trong lòng càng thêm tò mò. Chẳng lẽ người này chính là nhị công tử nhà họ Trừng mà gần đây ở Tấn Thành đồn đại? Nhưng nhìn thế nào cũng không giống lời đồn rằng cậu ta xấu xí.

Tiểu nhị vừa từ phòng riêng xuống thì thấy vài vị khách khác đến. Hắn lập tức niềm nở tiến lên: “Các vị khách quan, thật ngại quá, phòng riêng đã hết. Vị trí ở đại sảnh các vị thấy được không?”

Giản Vũ Hào nghe vậy  không hài lòng nhíu mày: “Ta vừa thấy có người lên lầu, sao đến lượt ta lại hết?”

“Thật sự xin lỗi, vừa nãy là phòng riêng cuối cùng. Hay là để tiểu nhân sắp xếp chỗ gần cửa sổ ở lầu các cho các vị?” Tiểu nhị cười xòa giải thích. Mấy người trước mặt đều là tân quý ở Tấn Thành, hắn không dám đắc tội.

“Ngươi bảo người vừa lên nhường phòng riêng ra, mấy người bọn ta muốn dùng!” Nhậm Trì Tỉnh nói với vẻ không quan tâm.

Vừa rồi tuy đứng xa, bọn họ cũng để ý thấy nhóm ba người vào trước chỉ có một võ giả nhập môn, hai người còn lại thậm chí không đạt tới ngưỡng đó. Loại người này có tư cách gì tranh phòng riêng với họ?

“Hay là các vị chờ một lát, để tiểu nhân lên hỏi thử?” Tiểu nhị nói xong, vội vàng chạy ngược lên phòng riêng trên lầu.

“Lê Ngọ tiểu ca, huynh có thể bảo thiếu gia nhà huynh đổi sang lầu các dùng bữa được không? Có mấy vị thiếu gia muốn dùng phòng này,” tiểu nhị khó xử thương lượng với Lê Ngọ đang đứng ngoài cửa. Hắn không muốn đắc tội ai, nhưng mấy người dưới lầu rõ ràng có thế lực hơn Lê Thiên Duyên, nên hắn chỉ đành lên truyền lời.

Lê Ngọ vừa nghe đã hiểu mấy người kia chắc chắn có lai lịch. Nghĩ lại năm xưa, khi hắn theo thiếu gia ra ngoài, chuyện ép người nhường phòng riêng cũng làm không ít. Ai ngờ phong thủy xoay vần. “Dưới lầu là ai?”

“Là mấy vị thiếu gia nhà họ Giản, họ Nhậm, còn có vài vị tiểu thư, trong đó có cả đại tiểu thư nhà họ Trừng,” tiểu nhị nói, không nhịn được liếc vào phòng riêng. Chuyện giữa Lê Thiên Duyên và Trừng đại tiểu thư ở Tấn Thành ai mà không biết.

Nghe đến tên Trừng đại tiểu thư, sắc mặt Lê Thiên Duyên không thay đổi, nhưng Trừng Kỳ ngồi cạnh lại khẽ cứng người trong khoảnh khắc.

“Ngươi xuống nói với họ, phòng riêng này ta giữ. Nếu không phục, bảo họ tự lên đây tìm ta,” Lê Thiên Duyên nâng chén trà nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói với tiểu nhị.

“Việc này… Tiểu nhân đi ngay!” Tiểu nhị lau mồ hôi lạnh trên trán. Mấy vị thiếu gia dưới lầu đều là Hậu Thiên tầng năm, tầng sáu. Lê Thiên Duyên làm vậy thật không sợ xảy ra chuyện sao?

Dù trong lòng lo lắng, tiểu nhị vẫn truyền lại nguyên lời của Lê Thiên Duyên.

“Khẩu khí lớn thật!” Giản Vũ Hào nghe đối phương không biết điều, tức giận định lên lầu dạy cho kẻ kia một bài học.

“Thôi, ngồi lầu các cũng được, phòng riêng ngột ngạt lắm,” Trừng Tư nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, trong đầu bất chợt hiện lên hình bóng Lê Thiên Duyên, lông mày khẽ nhíu, phiền muộn nói.

“Nếu Tiểu Tư muốn ngồi lầu các, thì cứ ngồi lầu các. Tiểu nhị, còn không mau dẫn đường!” Nhậm Trì Tỉnh nghe Trừng Tư lên tiếng, lập tức vỗ bàn quyết định.

Mấy người còn lại cũng hùa theo, nhưng trong lòng thầm mắng Nhậm Trì Tỉnh xảo quyệt. Vừa nãy chính hắn đòi ép người nhường phòng, giờ lại nhanh chóng đổi giọng.

Người vui nhất với kết quả này chính là tiểu nhị của Nguyệt Mãn Lâu. Nếu thật sự xảy ra đánh nhau, người chịu thiệt chắc chắn là hắn. Hắn nhanh nhẹn dẫn nhóm người lên lầu các, lại ân cần dọn thêm trà và điểm tâm.

“Thiếu gia, thật sự không sao chứ?” Từ khi nghe tên Trừng Tư, Trừng Kỳ cứ ngồi không yên.

Lúc thì lo đám người dưới lầu thật sự lên gây chuyện – tuy biết Lê Thiên Duyên rất lợi hại, nhưng cậu vẫn sợ hắn chịu thiệt. Lúc lại lo Lê Thiên Duyên sẽ gặp đại tỷ. Còn vì sao sợ Lê Thiên Duyên gặp Trừng Tư, chính cậu cũng không rõ.

“Không cần lo. Em không thích ăn đậu phộng sao? Sao lại không bóc nữa?” Lê Thiên Duyên sau khi tiến vào Luyện Khí tầng hai, thính lực càng nhạy bén, nghe rõ mồn một cuộc đối thoại dưới lầu. Biết đám người kia sẽ không lên, anh cũng không để tâm.

“Ồ.” Nghe giọng điệu bình thản của Lê Thiên Duyên bảo không cần lo, Trừng Kỳ như được ăn viên thuốc an thần, mọi lo lắng lập tức tan biến. Cậu cầm đậu phộng trên đĩa tiếp tục bóc vỏ, lấy nhân bên trong chia cho Lê Thiên Duyên.

Lê Ngọ thì mong đám người kia lên gây sự, để họ được chứng kiến bản lĩnh của thiếu gia. Chẳng lẽ chỉ mình hắn chịu thiệt? Nhưng đợi mãi không thấy ai lên, hắn thầm chửi đám người không có gan đó.

Món ăn nhanh chóng được dọn lên. Nhìn những món ngon sắc - hương - vị đầy đủ trên bàn, Trừng Kỳ hoa cả mắt, không biết nên ăn món nào trước.

“Vịt bát bảo nướng là món đặc trưng ở đây, em thử trước đi,” Lê Thiên Duyên thấy cậu nhìn bàn ăn sáng mắt mà mãi không động đũa, bèn gắp một cái đùi vịt vào bát cậu.

“Cảm ơn thiếu gia, người cũng ăn đi!” Trừng Kỳ đáp lễ, gắp cái đùi vịt còn lại cho Lê Thiên Duyên, rồi cúi đầu ăn ngấu nghiến. Đùi vịt béo ngậy, thơm nức khiến Trừng Kỳ suýt nuốt luôn cả lưỡi.

Lê Thiên Duyên phát hiện chỉ cần nhìn cậu nhóc ăn lại khiến anh thấy ngon miệng. Vốn không để tâm chuyện ăn uống, anh lại bị lây mà ăn nhiều hơn hẳn.

Trừng Kỳ xưa nay không bao giờ lãng phí đồ ăn. Hôm nay, sáu món trên bàn, đến cả nước sốt cũng không còn. Ăn xong, cậu mới phát hiện đã no căng, tựa lưng vào ghế xoa bụng.

“Ăn không nổi sao còn cố?” Lê Thiên Duyên nhìn cậu như vậy, không nhịn được cười. Vừa nãy, cậu nhóc này như muốn nuốt luôn cả xương.

“Em không cố, chỉ là hơi no thôi,” Trừng Kỳ cảm thấy đồ ăn vào bụng mới là thực tế nhất. Nghĩ vậy, cậu lại thỏa mãn vỗ cái bụng căng tròn.

Khi Lê Thiên Duyên dẫn Trừng Kỳ rời khỏi phòng riêng, đám Giản Vũ Hào vừa hay nhìn thấy. Nhận ra ba người từ trên lầu xuống, cả đám lập tức hiểu kẻ vừa lớn giọng chính là tên này.

Gặp lại Lê Thiên Duyên, Trừng Tư lộ rõ vẻ chán ghét. Mỗi lần nhớ lại cảnh gặp nhau ở Lê phủ hôm đó, cô ta chỉ muốn nghiến răng.

“Trong phòng riêng hóa ra là Lê Thiên Duyên! Ta còn tưởng hắn co đầu rụt cổ trong Lê phủ, không dám ra gặp ai!” Nhậm Trì Tỉnh quan sát bóng dáng Lê Thiên Duyên xuống lầu, nói. “Nhưng sao hôm nay ta thấy hắn có gì đó khác.”

“Khác cái gì, vẫn là phế vật như xưa! Nếu không vì lời đồn hắn có linh căn, ai thèm nịnh bợ một kẻ vô dụng như vậy?” Nghĩ đến đám người từng xun xoe theo sau Lê Thiên Duyên, Giản Vũ Hào lạnh lùng cười.

Nhưng nghe vậy, Trừng Tư lại thấy khó chịu, như bị tát một cái. Trên mặt cô hiện lên vẻ tủi thân.

Chu Diểu Diểu thấy thế không nhịn được hả hê. Nhà họ Trừng chẳng phải vì muốn nịnh bợ Lê Thiên Duyên mà suýt gả Trừng Tư cho hắn sao? Không biết cô ta có gì tốt mà khiến đám thiếu gia thế gia Tấn Thành tranh nhau lấy lòng.

“Lê Thiên Duyên thật quá đáng! Hắn cứ bám riết lấy Tiểu Tư, bị Tiểu Tư từ chối lại đi bôi nhọ khắp nơi. Loại người này cần dạy cho một bài học!” Nhậm Trì Tỉnh liếc Giản Vũ Hào đang nói bậy, rồi dùng giọng điệu bất bình an ủi Trừng Tư.

Giản Vũ Hào biết mình lỡ lời, vội hùa theo: “Tiểu Tư, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ thay nàng trút giận. Để xem Lê Thiên Duyên sau này còn dám nói bậy không!”

“Thôi, có lẽ hắn cũng không cố ý,” Trừng Tư giả vờ khoan dung lắc đầu, nhưng vẻ u sầu trên mặt càng đậm, khiến mấy “kẻ hộ hoa” có mặt trông thấy cảnh ấy, lòng không khỏi xót xa, thầm ghi thêm một món nợ cho Lê Thiên Duyên.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play