Chương 15: Ra ngoài
Trừng Kỳ nhập định lần này kéo dài suốt một ngày, đến nỗi Tiểu Liễu mang cơm đến cũng bị Lê Thiên Duyên đuổi đi.
Mãi đến gần hoàng hôn, linh khí sôi động trong phòng mới dần dần lắng xuống. Lê Thiên Duyên nhìn thấy xung quanh Trừng Kỳ tỏa ra một tầng ánh sáng tím nhạt, gương mặt non nớt kết hợp với ngũ quan trầm tĩnh trông như một tiên đồng trong tranh. Đến khi tiên đồng mở mắt, ánh sáng trên người cũng dần tan biến.
“Ủa, em lại ngủ quên sao?... Sao trên người em lại bẩn thế này?” Vừa mở mắt, Trừng Kỳ phát hiện mình đang nằm trên giường của Lê Thiên Duyên. Kinh khủng hơn, trên người cậu đầy bụi bẩn. Lo lắng làm bẩn giường của Lê Thiên Duyên, Trừng Kỳ vội vàng nhảy xuống.
“Ta đã bảo Tiểu Liễu chuẩn bị nước tắm cho em rồi, đi tắm trước đi, có gì đợi lát nữa nói tiếp,” Lê Thiên Duyên nhìn Trừng Kỳ nói. Anh cảm nhận được linh khí trên người cậu tràn đầy, rõ ràng đã thành công bước vào Luyện Khí tầng một.
Dù đã trải qua rửa tủy phạt kinh, nhưng tạp chất bài ra từ cơ thể Trừng Kỳ không nhiều, cũng không có mùi khó chịu. So với chính mình, Lê Thiên Duyên nghi ngờ lúc đó mình không phải rửa tủy phạt kinh mà là rơi vào hầm phân.
“Ồ.” Trừng Kỳ liếc nhìn cơ thể bẩn thỉu của mình, cảm thấy không tiện ở lại phòng của Lê Thiên Duyên, liền mở cửa lao thẳng đến phòng tắm, ngay cả khi Tiểu Liễu gọi cũng không dám dừng lại.
“Thiếu phu lang, người còn chưa lấy quần áo mà!” Tiểu Liễu đuổi theo Trừng Kỳ đến cửa phòng tắm, thấy cậu thò một tay qua khe cửa hé mở để nhận quần áo, không nhịn được cười trộm. “Thiếu phu lang không cần căng thẳng thế đâu. Sau này chuyện như vậy sẽ còn nhiều, từ từ rồi sẽ quen thôi.”
Thiếu phu lang ở trong phòng thiếu gia suốt một ngày một đêm, vừa rồi thiếu gia còn đặc biệt dặn hắn chuẩn bị nước ấm để tắm. Trừng Kỳ ra ngoài lại mang bộ dạng ngượng ngùng như vậy, rốt cuộc hai người họ đã làm gì? Tiểu Liễu tự cho rằng mình đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Thế à?” Trừng Kỳ ngâm mình trong thùng tắm, cọ rửa cơ thể, nghe Tiểu Liễu nói vậy vẫn còn ngơ ngác.
“Đương nhiên rồi!” Tiểu Liễu liếc về phía phòng, thầm cảm thán trong lòng: Quan hệ giữa thiếu gia và thiếu phu lang cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận.
…
Dù lần đầu sử dụng Ngũ Hành Điều Hòa Pháp hiệu quả rất tốt, nhưng vài lần sau đó của Lê Thiên Duyên không còn rõ rệt nữa. Anh mất cả tháng trời mới nâng tu vi lên Luyện Khí tầng hai.
Dưới sự hướng dẫn của Lê Thiên Duyên, việc tu luyện của Trừng Kỳ cũng dần đi vào quỹ đạo, vững vàng đạt đến giữa Luyện Khí tầng một
Một tháng trước, Lê Thiên Duyên còn đến Tàng Võ Các, chọn cho Tiểu Liễu một bộ chưởng pháp phù hợp. Chưa đầy một tháng, Tiểu Liễu đã luyện đến đỉnh phong Hậu Thiên tầng một, thực lực vượt qua cả Lê Ngọ.
Việc Lê Thiên Duyên ưu ái Tiểu Liễu khiến Lê Ngọ ghen tị không thôi. Nghĩ đến lời nguyền trên người mình, Lê Ngọ bắt đầu hối hận vì những việc mình đã làm trước đây. Nếu không, giờ đây có lẽ hắn cũng được như Tiểu Liễu, có một bộ điển tịch tốt để học.
Lê Thiên Duyên mất thêm hai ngày để củng cố tu vi, phát hiện sau khi vào Luyện Khí tầng hai, hiệu quả của Luyện Thể Quyết càng ít. Để nhanh chóng cải thiện thể chất, anh chỉ còn cách nghĩ phương pháp khác.
“Thiếu gia, người nói thật sao?” Trừng Kỳ nghe Lê Thiên Duyên nói muốn dẫn cậu ra ngoài dạo chơi, vẫn không dám tin, xác nhận lại lần nữa. “Em thật sự được ra ngoài ạ?”
“Không muốn à?” Lê Thiên Duyên thấy đôi mắt to của cậu nhấp nháy, đột nhiên nổi hứng trêu chọc. “Nếu em không muốn, thì ta đi một mình vậy.”
“Muốn chứ muốn chứ, em đương nhiên muốn! Thiếu gia chờ em một chút, em đi lấy ít đồ.” Trừng Kỳ sợ Lê Thiên Duyên sẽ đổi ý, liền chạy vụt vào phòng, chưa đầy một lát đã hớt hải chạy ra.
“Thiếu phu lang, người chậm chút, ta còn chưa chỉnh xong!” Tiểu Liễu theo sau Trừng Kỳ, giúp cậu buộc dây đai của mặt nạ.
Lê Thiên Duyên thấy Trừng Kỳ vào phòng một lúc, trên mặt đã đeo thêm một chiếc mặt nạ da bò nhỏ, bất giác buồn cười hỏi: “Em lấy cái này ở đâu ra?”
“Tiểu Liễu làm cho em” Trừng Kỳ đứng trước mặt Lê Thiên Duyên, đợi Tiểu Liễu đeo xong mặt nạ mới ngẩng đầu hỏi. “Như vậy được chưa?”
“Cũng được,” Lê Thiên Duyên liếc nhìn rồi gật đầu.
Vết bớt ở mắt trái của Trừng Kỳ đã bị che đi, ngũ quan tinh xảo lại rõ ràng hơn. May mà chiếc mặt nạ này đủ xấu, không khiến người ta chú ý ngay đến ngoại hình của cậu.
Thấy Lê Thiên Duyên sắp ra ngoài, Lê Ngọ vội vàng nịnh nọt tiến đến. “Thiếu gia, người ra ngoài mà không có tiểu tư hầu hạ sao được? Hay là để ta đi cùng?”
“Đi thôi” Lê Thiên Duyên nghĩ hôm nay phải mua nhiều thứ, liền đồng ý cho Lê Ngọ đi cùng. Dù sao có Huyết Nô Chú, anh cũng không lo Lê Ngọ nảy sinh ý đồ xấu.
Lần đầu ra ngoài dạo phố, Trừng Kỳ thấy gì cũng mới mẻ. Nhưng cậu vẫn nhớ hôm nay mình đi cùng Lê Thiên Duyên để làm việc, nên rất kiềm chế, chỉ có đôi mắt không nhịn được tò mò nhìn đông ngó tây.
“Thích gì thì nói với ta,” Lê Thiên Duyên thấy đầu cậu xoay qua xoay lại như chim tìm mồi, không nhịn được cười, dừng bước.
Vừa nghe Lê Thiên Duyên nói, Trừng Kỳ liền thấy một đứa trẻ cầm trống bỏi chạy ngang qua, phát ra âm thanh “đùng đùng đùng”. Cậu lập tức thèm thuồng nhìn chiếc trống.
“Thiếu gia, em muốn cái đó được không?” Trừng Kỳ đỏ mặt, chỉ vào món đồ trong tay đứa trẻ, nhỏ giọng hỏi Lê Thiên Duyên.
“Lê Ngọ, đi mua,” Lê Thiên Duyên không thấy lạ khi Trừng Kỳ muốn đồ chơi, lập tức ra lệnh cho Lê Ngọ.
“Vâng, thiếu gia,” Lê Ngọ cung kính đáp, rồi đuổi theo người bán trống bỏi.
Hơn một tháng qua ở Thanh Trúc Uyển, chứng kiến cách thiếu gia và thiếu phu lang ở chung, Lê Ngọ cuối cùng chấp nhận sự thật, nhận rõ vị trí của Trừng Kỳ trước mặt thiếu gia, nên không dám chậm trễ.
Nhận được trống bỏi, Trừng Kỳ lập tức vui vẻ lắc vài cái. Nghe âm thanh “đing đing” giòn tan, cậu không giấu nổi niềm vui trên mặt.
Lê Thiên Duyên thấy cậu chỉ vì một món đồ chơi mà vui vẻ đến vậy, lắc đầu thầm nghĩ: Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ chưa lớn.
Mấy người tiếp tục thong thả đi dạo. Lê Thiên Duyên mua được giấy vàng và chu sa như ý muốn, còn Trừng Kỳ thì cầm thêm một xâu kẹo hồ lô. Nhìn cậu ăn ngon lành, Lê Thiên Duyên đột nhiên tò mò không biết kẹo hồ lô có vị gì.
“Thiếu gia, người ăn thử đi,” Trừng Kỳ thấy ánh mắt Lê Thiên Duyên dừng trên tay mình, hào phóng giơ xâu kẹo lên.
“Thiếu gia, nếu người muốn ăn, để ta mua thêm một xâu,” Lê Ngọ thấy thiếu phu lang cứ thế đưa xâu kẹo đã ăn cho thiếu gia ngay giữa phố, vội bước lên nói.
Nhưng chưa kịp nói xong, Lê Thiên Duyên đã cắn một quả. “Không cần.”
Lê Ngọ: “...” Thiếu gia mắc bệnh sạch sẽ mà lại ăn luôn kẹo dính nước miếng của thiếu phu lang! Xem ra hắn vẫn chưa nhận thức đầy đủ, cần nâng vị trí của thiếu phu lang lên cao hơn nữa.
“Lê Ngọ, tìm chỗ ăn cơm trước đã,” Lê Thiên Duyên thấy trời không còn sớm, nói với Lê Ngọ.
Thời gian qua toàn ăn đồ của đại trù phòng Lê phủ, món ăn đơn điệu, mùi vị cũng không ngon. Hiếm hoi ra ngoài, Lê Thiên Duyên muốn dẫn Trừng Kỳ đi ăn một bữa ngon tử tế.
“Thiếu gia, phía trước không xa là Nguyệt Mãn Lâu, ở đó có món vịt bát bảo nướng mà người thích. Chúng ta đến đó được không?” Lê Ngọ dò hỏi, thấy Lê Thiên Duyên gật đầu mới vội dẫn đường.
Trừng Kỳ nuốt nốt hai quả kẹo hồ lô cuối cùng, má phồng lên như sóc, nghe Lê Ngọ nhắc đến món vịt bát bảo, không nhịn được khẽ liếm môi.
“Khách quan dùng bữa ạ? Mời lên lầu, trên lầu còn phòng riêng,” tiểu nhị của Nguyệt Mãn Lâu thấy khách đến, lập tức tiến lên nhiệt tình chào hỏi.
Nhìn rõ đoàn người, tiểu nhị không nhận ra hai người đi đầu, nhưng nhận ra Lê Ngọ. “Hóa ra là Lê Ngọ tiểu ca, lâu rồi không thấy huynh đến. Có phải gần đây gặp được quý nhân không?”
Trước đây Lê Ngọ là tiểu tư thân cận của Lê Thiên Duyên, nhiều người ở Tấn Thành đều biết. Nhưng từ sau Tiên Tông đại tuyển, danh tiếng Lê Thiên Duyên tụt dốc, Lê Ngọ cũng ít xuất hiện trước mặt người khác.
Thấy Lê Ngọ hôm nay đột nhiên xuất hiện, lại cung kính đi sau một nam tử lạ mặt, tiểu nhị tưởng hắn đã đổi chủ tử.
“Đây là tam thiếu gia nhà ta, còn không mau dẫn đường? Thiếu gia muốn phòng riêng trên lầu!” Nghe tiểu nhị nói, Lê Ngọ toát mồ hôi lạnh.
Tên tiểu nhị này mắt kém quá, dám ngay trước mặt La Sát, à không, trước mặt thiếu gia, nói hắn bám quý nhân! Đây chẳng phải hại hắn sao? Dù trước đây hắn từng phản bội thiếu gia, nhưng giờ hắn tuyệt đối trung thành, trời đất chứng giám! Nếu có ý xấu, hắn sẽ bị nguyền rủa mà chết, hắn dám sao?