Chương 17: Nhị Thế Tổ Họ Quan
“Người hầu đi theo phía sau lưng Lê Thiên Duyên trông có chút lạ mặt, trước đây hình như chưa từng thấy bao giờ.” Mộ Nam Phong, người vốn chưa từng lên tiếng, bỗng nhiên mở miệng.
Nghĩ đến gương mặt của song nhi mà hắn ta vô tình nhìn thấy vừa nãy, dù chỉ là một góc nghiêng, Mộ Nam Phong vẫn bị dung mạo ấy làm cho kinh ngạc. Lê Thiên Duyên quả là kẻ có phúc lớn, ngay cả người hầu bên cạnh cũng sở hữu nhan sắc như vậy.
“Ra ngoài mà còn dẫn theo người hầu, Lê Thiên Duyên đúng là càng sống càng thụt lùi.” Vừa rồi, toàn bộ sự chú ý của Giản Vũ Hào đều đặt trên người Lê Thiên Duyên, nên không để ý đến người bên cạnh. Nghe Mộ Nam Phong nhắc đến người hầu, hắn ta cười nhạo đầy vẻ khinh thường.
Trừng Tư vốn có nhiều người ngưỡng mộ, luôn quen được mọi người tâng bốc. Lúc này, thấy Mộ Nam Phong nhắc đến người hầu với giọng điệu như vậy, trong lòng cô ta có chút khó chịu. Hơn nữa, nếu cô ta không nhìn lầm, người vừa rồi không phải là người hầu gì cả.
“Thật ra đó là thất đệ của tôi, mới gả cho Lê Thiên Duyên cách đây không lâu.” Trừng Tư nhớ lại lần gặp Trừng Kỳ ở phủ Trừng, khi đó cậu ta luôn để tóc dài che mặt, vô cùng rụt rè nhút nhát. Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy người đó đeo miếng che mắt ở mắt trái, Trừng Tư suýt chút nữa đã không nhận ra cậu.
“Ý cô là người đó chính là phu lang mới cưới của Lê Thiên Duyên? Không phải nói song nhi đó… dung mạo không ra gì sao?” Mộ Nam Phong định nói “diện mạo tầm thường” nhưng nhớ ra người này là em trai của Trừng Tư, nên vội vàng sửa lời.
“Tin đồn bên ngoài dĩ nhiên không đáng tin. Thất đệ chỉ có một vết bớt ở mắt trái từ khi sinh ra, không hề tệ như người ta nói.” Trừng Tư “tốt bụng” biện minh thay cho em trai mình.
Nghe vậy, Mộ Nam Phong lập tức mất hứng, “Thì ra là vậy, đúng là đáng tiếc.”
Thấy thái độ của Mộ Nam Phong thay đổi, Trừng Tư mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhà họ Mộ tuy không nằm trong bốn đại gia tộc, nhưng gần đây vừa có một trưởng lão thăng cấp lên Tiên Thiên Thất Trọng, đã ngang hàng với nhà họ Quan đứng thứ tư. Trong tương lai, nhà họ Mộ chắc chắn sẽ chiếm được một vị trí. Mộ Nam Phong là con trai trưởng của nhà họ Mộ, thực lực ở Hậu Thiên Lục Trọng, là người mà Trừng Tư đánh giá cao sau Lê Thiên Châu. Làm sao cô ta có thể để Trừng Kỳ, kẻ xấu xí ấy, thu hút sự chú ý của Mộ Nam Phong được.
Trước đây, những lời về dung mạo của phu lang Lê Thiên Duyên chỉ là tin đồn. Hôm nay, vài câu nói nhẹ nhàng của Trừng Tư đã xác thực điều đó. Một song nhi có vết bớt ở mắt trái, chẳng phải giống như dạ xoa sao? Những người có mặt khi nghe xong đều cười thầm trong lòng.
Lê Thiên Duyên không ngờ rằng vài câu nói nhẹ nhàng của Trừng Tư đã giúp Trừng Kỳ tránh được không ít phiền phức. Sau khi rời khỏi lầu Mãn Nguyệt, anh dẫn Trừng Kỳ và Lê Ngọ vào một dược đường tên Tôn Hòa.
“Chưởng quầy, tôi muốn mua các dược liệu trong danh sách này.” Lê Thiên Duyên nói rồi đưa qua một tờ giấy ghi một loạt tên và liều lượng của các loại dược liệu.
Chưởng quầy cầm danh sách xem qua, ánh mắt nhìn anh lập tức trở nên kỳ lạ “Vị công tử này, ngài đừng đùa với lão phu. Các dược liệu ghi trong danh sách này, lão phu còn chưa từng nghe qua.”
“Không thể nào, trong dược đường của các ông rõ ràng có đủ, tôi đã ngửi thấy mùi rồi.” Lê Thiên Duyên chính vì xác định dược đường này có đầy đủ những thứ anh cần mới bước vào.
Nghe Lê Thiên Duyên nói vậy, ánh mắt chưởng quầy nhìn anh càng thêm kỳ lạ, cuối cùng chỉ uyển chuyển đáp, “Công tử, ngài nên đến dược đường khác xem thử đi.”
Lê Thiên Duyên thấy chưởng quầy không có vẻ gì là đùa giỡn, liền cau mày. Ánh mắt anh rơi vào tủ thuốc phía sau, thấy mỗi ngăn đều dán tên các loại dược liệu khác nhau, lập tức hiểu ra vấn đề, “Chưởng quầy, có thể cho tôi mượn giấy bút được không?”
“Ngài cứ tự nhiên dùng.” Dù không hiểu Lê Thiên Duyên định làm gì, chưởng quầy vẫn đưa giấy bút cho anh .
Lê Thiên Duyên đứng trước quầy, hít một hơi, từ trong mớ mùi dược liệu phân biệt ra loại dược liệu mình cần. Sau khi nhìn lại tên dán trên tủ thuốc, anh viết lại một danh sách mới.
“Chưởng quầy, tôi muốn gặp dược sư Tôn.”
Ngay khi Lê Thiên Duyên đưa danh sách thuốc mới cho chưởng quầy, một người đàn ông ăn mặc phô trương dẫn theo tiểu tư bước vào từ bên ngoài. Chưởng quầy nhìn rõ người đến, đầu lập tức đau nhức “Quan thiếu gia, ngài đến thật không khéo, dược sư Tôn đã ra ngoài rồi.”
“Ra ngoài? Được thôi, vậy ta sẽ đợi ở đây.” Quan Hạo Nhiên nói xong liền tự ngồi xuống ghế trong dược đường, bày ra tư thế không gặp được người thì tuyệt đối không đi.
“Quan thiếu gia, lần này dược sư Tôn đi xa, không tới mười ngày nửa tháng không về được. Hay là ngài vài ngày nữa lại quay lại?” Chưởng quầy thấy tình cảnh này, sắc mặt càng thêm khó xử.
Vị thiếu gia này không biết đã ăn bậy thứ gì mà cơ thể xảy ra vấn đề. Các dược sư ở Tấn Thành đều bị hắn tìm qua một lượt, vậy mà không một ai chữa được. Nhà họ Quan giờ đã ra tuyên bố, nếu ai kê đơn mà vẫn không chữa được, sẽ đập bảng hiệu của người đó, khiến họ không thể ở lại Tấn Thành. Dược sư nào còn dám ra tay?
“Lần trước ta đến, ngươi cũng nói vậy. Lần này ngươi vẫn còn định lừa ta? Hôm nay không gặp được người, ta sẽ không đi!” Quan Hạo Nhiên hừ một tiếng, rõ ràng không tin lời đối phương nói.
Chưởng quầy chưa kịp mở miệng, ánh mắt Quan Hạo Nhiên đã rơi vào vài người trong tiệm thuốc, “Đây không phải Lê Tam sao? Ta nghe nói ngươi uống thuốc độc tự tử, vậy mà vẫn chưa chết à?”
Lê Thiên Duyên nghe vậy chỉ cười nhạt, không để tâm, “Đúng vậy, thầy bói nói ta phúc lớn mạng lớn, quả nhiên không sai. Nhưng Quan thiếu gia tuổi còn trẻ đã lạm dụng thuốc tráng dương, e là sau này…”
Nói đến đây, Lê Thiên Duyên chỉ liếc Quan Hạo Nhiên một cái đầy ẩn ý, không nói tiếp.
Nhà họ Quan đứng thứ tư ở Tấn Thành, đến đời này chỉ có Quan Hạo Nhiên là con trai duy nhất, được nhà họ Quan cưng chiều hết mực. Nhưng Quan Hạo Nhiên chẳng hơn gì Lê Thiên Duyên, gần mười bảy tuổi mà chỉ là võ giả Nhị Trọng.
Trước đây, Lê Thiên Duyên và Quan Hạo Nhiên là hai nhị thế tổ nổi danh ở Tấn Thành. Võ công không ra gì, cả ngày chỉ biết chơi bời cùng đám con cháu thế gia vô học. Nhưng hai người này lại không ưa nhau, mỗi lần gặp mặt đều phải châm chọc mỉa mai vài câu mới chịu dừng.
Tuy nhiên, so với địa vị của Lê Thiên Duyên vốn do mẹ cả cố ý tạo dựng, vị thiếu gia nhà họ Quan này thực sự là bảo bối. Nhìn cách ăn mặc của hắn là biết, Lê Thiên Duyên không thể sánh bằng.
“Ngươi nói bậy gì đó, ta nào có dùng loại thuốc đó!” Quan Hạo Nhiên bị Lê Thiên Duyên nói đến đỏ mặt, nhưng vẫn không quên phản bác.
Lê Thiên Duyên hít một hơi, chậm rãi đọc tên vài vị thuốc, “Dương phong, lộc thần, hỏa lật, chẳng phải đều là thuốc bổ dương sao? Mùi thuốc còn sót lại trong người ngươi nồng như vậy, xem ra đã dùng không ít. Quá thịnh tất suy, không bại dương mới lạ.”
“Ngươi ngay cả võ giả cũng chẳng được, còn giả bộ làm dược sư?” Bệnh trạng của mình bị Lê Thiên Duyên nói toạc ra, Quan Hạo Nhiên chỉ có thể giả vờ trấn tĩnh, cười khẩy một tiếng. Nhưng trong lòng hắn thầm chửi, không biết tên dược sư thiếu đạo đức nào đã tiết lộ chuyện của hắn. Nếu để hắn tra ra, nhất định sẽ cho kẻ đó biết tay.
“Cái gọi là thuật nghiệp hữu chuyên công. Ta tuy không giỏi luyện võ, nhưng tinh thông dược lý, làm dược sư thì dư sức.” Lê Thiên Duyên nói đùa.
Lê Ngọ đứng bên cạnh nghe mà toát mồ hôi. Sao cậu ta không biết thiếu gia nhà mình còn tinh thông dược lý? Chẳng lẽ học được từ âm phủ?
Lúc này, chưởng quầy đưa hóa đơn đến cho Lê Thiên Duyên, “Lê thiếu, đồ ngài cần đã gói xong, tổng cộng ba trăm lẻ hai lượng, tôi tính ngài ba trăm lượng bạc.”
“Đắt vậy sao?” Nghe đến giá tiền, Lê Thiên Duyên không cười nổi. Hôm nay anh ta mang hết gia sản ra, nghĩ rằng hơn trăm lượng bạc chắc chắn đủ dùng. Ai ngờ mấy đơn thuốc đã ngốn ba trăm lượng, đúng là phiền phức.
“Chưởng quầy, có tính nhầm không? Dược liệu gì mà đắt thế?” Lê Ngọ vội bước lên thương lượng với chưởng quầy.
Cậu ta biết rõ thiếu gia mình có bao nhiêu tiền. Trước đây khi còn dư dả, Lê Thiên Duyên tiêu xài không chút kiêng nể. Sau này bị cắt giảm chi tiêu, dĩ nhiên chẳng dư được bao nhiêu. Giờ đừng nói ba trăm lượng, e là hai trăm lượng thiếu gia cũng không moi ra được.
“Các dược liệu khác không đáng bao nhiêu, chỉ có một vị cỏ kim cốt trăm năm khá quý hiếm, đã được coi là bán linh dược, giá cả dĩ nhiên không rẻ.” Chưởng quầy giải thích.
Lê Ngọ không rành về mấy thứ này, bị chưởng quầy nói vậy thì á khẩu, chỉ biết khô khan thương lượng, “Chúng tôi ra ngoài không mang đủ tiền, chưởng quầy có thể bớt chút không?”
“Dược đường chúng tôi không phải tiệm thuốc làm ăn bất chính, bán giá cả thực tế, nào còn chỗ để mặc cả.” Chưởng quầy nghe Lê Ngọ nói không đủ tiền, sắc mặt liền trầm xuống.
Hôm nay không biết là ngày gì, lại đụng phải hai vị thiếu gia này. Một người bệnh không chữa được còn lai vãng không đi, người còn lại cũng không kém, thuốc gói xong rồi mới nói không có tiền.
Trừng Kỳ ngẩng đầu nhìn người này rồi lại nhìn người kia, đại khái hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu lấy từ túi áo trước ngực ra một tờ phù giấy màu vàng sáng, đưa đến trước mặt chưởng quầy “Cái này, có thể đổi với ông được không?”