Chương 14: Ác Mộng  

Nhìn cậu vừa khóc vừa lẩm bẩm, Tiểu Liễu lo lắng nên cố đánh thức.  

"Mở cửa ra." Lê Thiên Duyên cũng nghe tiếng nức nở của Trừng Kỳ. Hôm nay trở về, anh đã nhận ra cậu có vẻ không ổn, nhóc con này vốn không dễ khóc như vậy.  

Tiểu Liễu nghe tiếng Lê Thiên Duyên, vội xuống giường mở cửa: "Thiếu gia, thiếu phu lang hình như gặp ác mộng rồi." 

Lê Thiên Duyên bước vào phòng, ngọn đèn dầu đã được Tiểu Liễu thắp sáng. Anh kéo chăn trên người Trừng Kỳ xuống, thấy cậu co quắp thành một cục, ôm chặt cái vỏ bọc của mình. Do dự một chút, anh ôm cậu lên khỏi giường.  

Trừng Kỳ vốn đã vừa gầy vừa nhỏ, giờ ôm trong tay chẳng có chút sức nặng nào, như một cái vỏ rỗng. Đúng là "mệnh mỏng như tờ giấy".  

"Thiếu gia." Tiểu Liễu nhìn Lê Thiên Duyên bế thiếu phu lang đi,ánh mắt đầy lo lắng.  

"Ngủ đi, đêm nay cậu ấy ngủ với ta." Lê Thiên Duyên nói xong liền đưa Trừng Kỳ về phòng mình, đặt cậu lên chiếc giường lớn duy nhất.  

Thấy nhóc con ngủ không yên, anh lấy ra một tấm bùa Định Tâm dán sau lưng cậu. Trừng Kỳ dần bình tĩnh trở lại.  

May mà Trừng Kỳ là linh thể trời sinh, mồ hôi cũng thoảng hương thơm, nếu không Lê Thiên Duyên khó lòng chịu được việc ở chung phòng với người khác.  

Khi Trừng Kỳ đã chìm vào giấc ngủ, anh mới quay lại bồ đoàn, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt điều tức. Căn phòng tĩnh lặng chỉ còn tiếng thở đều đều của người đang ngủ.  

...  

“Công tử, nhũ mẫu vừa may cho cậu bộ quần áo mới, lại đây thử xem có vừa không.”

Trừng Kỳ ngây người nhìn nhũ mẫu đang cười dịu dàng với mình, chợt nhận ra thân thể mình đã thu nhỏ, trở lại hình dáng lúc năm tuổi. Không kịp suy nghĩ, cậu liền lao vào lòng bà.  

"Ôi, công tử cẩn thận kẻo ngã." Người phụ nữ cười hiền ôm lấy cậu bé, "Nào, thử quần áo nhũ mẫu may cho cậu đi."  

Thành Kỳ lập tức đứng yên, để bà thay đồ cho mình, nhưng mắt không rời khỏi bà.  

"Vừa khít luôn, công tử có thích không?" Nhũ mẫu nhìn cậu, nở một nụ cười tràn đầy sự mãn nguyện.  

"Thích lắm." Trừng Kỳ vừa gật đầu, cảnh tượng trước mắt bỗng thay đổi. Người nhũ mẫu hiền hậu biến thành một mỹ nhân sắc sảo. Chưa kịp nhìn rõ, cậu đã bị một cái tát đánh ngã.  

"Đồ xấu xí, sao ngươi lại dám đụng vào ta? Nếu đứa bé trong bụng ta có mệnh hệ gì, ngươi đền nổi không?"  

"Con không có cố ý." Trừng Kỳ nhìn người phụ nữ, lòng tràn ngập sợ hãi, dường như có chuyện kinh khủng sắp xảy ra. Cậu lắc đầu lia lịa muốn giải thích, thì nhũ mẫu chạy tới ôm chặt cậu.  

“Công tử còn nhỏ không hiểu chuyện, xin quý nhân bớt giận.”

"Nó còn nhỏ, vậy kẻ hầu như ngươi lại không biết trông coi sao? Người đâu, dạy cho bà già này một bài học cho ta!” Người phụ nữ kiêu ngạo ra lệnh cho mấy tên gia đinh.  

"Đừng đánh nhũ mẫu nữa, xin các người đừng đánh nhũ mẫu mà! Là lỗi của con, dì ơi, con xin lỗi, xin dì hãy tha cho nhũ mẫu đi!" Trừng Kỳ lao vào cố đẩy bọn họ ra, nhưng thân hình nhỏ bé của cậu lại chẳng làm được gì.  

"Ai cứu nhũ mẫu của con với, con xin mọi người cứu nhũ mẫu đi mà! Đừng đánh nữa! Làm ơn đừng đánh nữa mà!" Cậu khóc đến nghẹn ngào, nhìn người nhũ mẫu nằm trên đất đang ho ra máu, nhưng tất cả chỉ lạnh lùng đứng nhìn.  

Đúng lúc tuyệt vọng, Trừng Kỳ chợt cảm thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp. Tất cả xung quanh biến mất: người dì độc ác, lũ gia đinh hung dữ, và cả... người nhũ mẫu luôn hết lòng yêu thương cậu.  

...  

Sáng hôm sau, Trừng Kỳ tỉnh dậy, chớp mắt nhìn chiếc giường xa lạ, đầu óc trống rỗng. Một lúc sau mới nhận ra đây là phòng của Lê Thiên Duyên, vội vàng ngồi bật dậy.  

"Tỉnh rồi à?" Lê Thiên Duyên nghe động tĩnh trong phòng, mới đặt bút lông xuống.  

"Thiếu gia, sao em lại ngủ ở đây?" Trừng Kỳ nhớ tối qua rõ ràng bản thân đang ngủ cùng Tiểu Liễu.  

Cậu xỏ giày bước đến bên Lê Thiên Duyên, nhưng mắt lại bị thu hút bởi mấy tấm bùa trên bàn và cây bút lông bên tay anh. Cậu cảm thấy quen quen.  

"Sao lại gọi ta là thiếu gia?" Lê Thiên Duyên tò mò hỏi.  

"Vì thiếu gia rất lợi hại, đã cứu Tiểu Liễu." Trừng Kỳ nhìn anh đầy ngưỡng mộ. Trong lòng cậu, Lê Thiên Duyên như một vị thần.  

Lê Thiên Duyên bật cười trước ánh mắt chó con ấy, xoa đầu cậu: "Tiểu Liễu là người của ta, ta đương nhiên không thể để ai bắt nạt hắn."  

"Em cũng không muốn ai bắt nạt Tiểu Liễu, nhưng em chẳng làm được gì." Trừng Kỳ buồn bã véo ngón tay. Hôm qua cậu cũng muốn cứu Tiểu Liễu, nhưng đáng tiếc, cậu thật vô dụng.  

"Muốn bảo vệ người mà mình quan tâm,thì nhất định phải mạnh mẽ." Lê Thiên Duyên nhớ lại vẻ tuyệt vọng của cậu hôm qua, thở dài.  

"Em biết rồi, sau này em sẽ chăm chỉ luyện võ, em cũng muốn trở nên lợi hại như thiếu gia." Trừng Kỳ ngẩng đầu, nói đầy quyết tâm.  

"Ha ha, thân hình nhỏ thế này mà còn muốn luyện võ? Tay chân không phối hợp được thì luyện bao nhiêu cũng vô ích cả thôi." Lê Thiên Duyên búng tay vào trán cậu.  

"Hả?" Trừng Kỳ ôm trán nhìn anh đầy oán hận. Hôm qua anh còn khen cậu luyện tốt, hóa ra toàn là lừa bịp!  

Bị ánh mắt tố cáo của cậu nhìn, anh thấy thực có lỗi. Lê Thiên Duyên xoa mũi rồi lấy ra một khối ngọc trắng trong suốt đưa cho cậu: "Cầm lấy."  

Trừng Kỳ ngơ ngác nhận ngọc, chưa hiểu chuyện gì, bỗng nhiên khối ngọc ấy đổi màu, lan rộng ra. Cậu hoảng hốt mở to mắt: nếu làm bẩn thứ quý giá này thì chỉ có con đường chết!  

"Thiếu gia, em... em không cố ý." Thành Kỳ nắm chặt khối ngọc, nhưng nhìn nó dần chuyển sang tím nhạt, cậu hoảng sợ nhìn Lê Thiên Duyên.  

"Đừng động đậy." Lê Thiên Duyên đợi đến khi ngọc chuyển hoàn toàn sang tím nhạt, màu sắc không còn tạp chất, mới thu lại.  

Theo kết quả kiểm tra, Trừng Kỳ là đơn linh căn hệ hoả. Nhưng khác với anh, trên người cậu có âm nguyên thể nên cho dù là hệ hỏa nhưng lại là âm hỏa. Vậy nên những gì cậu từng học không phù hợp. Suy nghĩ một lát, hắn lấy ra cuốn Minh Hỏa Phần Sinh Quyết đưa cho cậu.  

"Ngồi đây xem đi, nếu không hiểu thì hỏi ta."  

"Dạ.” Dù còn mù mờ, Trừng Kỳ vẫn nhận sách, ngồi yên lặng đọc. Nhưng càng đọc càng thấy hào hứng, rất nhanh đã chìm vào thế giới trong sách.  

Lê Thiên Duyên thấy cậu không thể đọc xong ngay bây giờ, bèn tiếp tục vẽ bùa. Với tu vi hiện tại, anh không thể đánh bại cao thủ, chỉ có thể dựa vào ngoại lực. Bùa bảo mạng là thứ không thể thiếu được.  

Vừa vẽ xong hai tấm bùa Hoàng giai, anh chợt cảm nhận linh khí trong phòng xáo động. Anh nhận ra Trừng Kỳ đã nhập định, thậm chí còn đang dẫn linh khí vào người.  

Lê Thiên Duyên không ngờ cậu không chỉ có đơn linh căn, mà còn có căn cơ tu luyện, mới tiếp xúc với pháp quyết đã tìm ra cách rèn luyện nhanh như vậy.  

Nhưng cậu đã nhập định, không thể bị gián đoạn. Vậy nên anh nhẹ nhàng bế cậu lên giường, để cậu ngồi xếp bằng.  

Xong xuôi, anh chợt nhớ lại lần mà mình dẫn khí nhập thể, lập tức hối hận tại sao không đặt cậu lên bồ đoàn. Nếu không, chăn gối của anh chắc chắn lại phải giặt thêm lần nữa rồi.  

Nhưng giờ đã quá muộn, nếu di chuyển ngay lúc này thì cậu rất dễ bị tỉnh giấc. Lê Thiên Duyên đành ngồi canh chừng, đề phòng ai đó đến quấy rầy.  

Nhìn Trừng Kỳ ngồi hấp thụ linh khí, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác thành tựu kỳ lạ. Trước kia anh không hiểu tại sao mấy lão già kia thích thu nhận đồ đệ, còn thường tranh giành đánh nhau. Giờ thì anh đã hiểu một chút rồi.  

Tư chất của Trừng Kỳ còn mạnh hơn đám đệ tử của bọn họ. Sau này nếu gặp lại, chắc họ sẽ ghen tị đến chết mất. Lê Thiên Duyên càng nghĩ càng thấy đắc ý.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play