Chương 13: Đánh Đuổi Tên Nô Tài Độc Ác  

"Một tên nô bộc hèn hạ mà cũng dám nằm chung giường với chủ nhân, nếu không trừng phạt hắn một chút, sau này e rằng hắn thậm chí còn lấn lên đầu chủ nữa. Xin Tam thiếu gia đừng cản trở lão nô thi hành gia pháp."  

Hình mụ nói xong liền ra hiệu cho mấy tên gia đinh: “Các ngươi còn không mau bắt người đó đi!”

Lê Thiên Duyên lạnh lùng nhìn bọn họ, đến khi một tên gia đinh định chộp lấy vai Tiểu Liễu, anh mới xoay người vung cây gậy trong tay. Một gã đàn ông cao lớn bị đánh bay ra xa.  

Mấy tên gia đinh thấy vậy liền đồng loạt ra tay. Chúng không dám đánh Lê Thiên Duyên nên nhắm vào Tiểu Liễu. Lê Thiên Duyên tức giận, vận linh lực đánh nhau với bọn chúng. Mỗi lần gậy của anh chạm vào người ai, đều nghe rõ tiếng xương vỡ.  

Ban đầu, mấy tên gia đinh không coi Lê Thiên Duyên ra gì, tưởng rằng vừa nãy chỉ là anh đánh lén. Nhưng khi giao chiến, chúng càng lúc càng kinh hãi.  

Phải đối phó đồng thời với vài võ giả cảnh giới Tam Trọng, với Lê Thiên Duyên mà nói thì cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nếu không phải đêm qua linh lực của anh tăng lên, giờ đây có lẽ đã kiệt sức.  

Trừng Kỳ đứng nhìn cảnh tượng hỗn loạn, tim đập thình thịch, mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng Lê Thiên Duyên.  

Lê Thiên Duyên nhanh chóng hạ gục mấy tên gia đinh, quay người ném gậy về phía Hình mụ: "Một mụ nô tài như ngươi mà cũng dám đến sân nhà ta gây náo loạn, còn dám ra tay với chủ nhân, ai cho ngươi cái gan lớn vậy?"  

Cây gậy trúng ngay đầu Hình mụ, khiến bà ta rơi cả búi tóc. Hình mụ ôm đầu chảy máu, sợ hãi quỳ xuống xin tha: "Thiếu gia xin tha tội! Đây chỉ là hiểu lầm!"  

"Cút!" Lê Thiên Duyên quát. Khi Hình mụ định dẫn lũ gia đinh bị thương bỏ đi, anh đột ngột gọi lại: "Khoan đã!"  

"Thiếu gia còn gì dạy bảo ?" Hình mụ run rẩy hỏi.  

"Tiểu Liễu là người mà mẹ đã sắp xếp cho ta,  khế ước của cậu ta cũng trong tay ta, vậy nên không cần nghe lệnh ai khác trong phủ. Từ nay về sau, ngươi tốt nhất là đừng đặt chân vào Thanh Trúc Uyển nữa. Nếu không, lần tới gậy của ta sẽ không có mắt đâu."  

"Dạ, dạ, lão nô nhớ rồi." Hình mụ gật đầu lia lịa, thấy Lê Thiên Duyên không nói gì thêm mới vội vàng rời đi.  

Chuyện động tĩnh ở Thanh Trúc Uyển không thể giấu người nhà họ Lê được nữa. Mấy vị thiếu gia, tiểu thư định đến xem náo nhiệt, nhưng thấy Lê Thiên Duyên hung thần như vậy liền tản đi hết.  

"Hóa ra chuyện tí thí ở đấu trường hôm qua là thật, ta còn tưởng là mấy võ đồ kia phóng đại."  

"Trước đây không phải nói rằng hắn không thể luyện võ sao? Tam ca giấu kín thật đấy, mấy tên gia đinh kia đều là võ giả bậc ba. Các ngươi có biết được Tam ca hiện tại là cấp mấy không?"  

"Không cảm nhận được, trên người hắn chẳng có chút nguyên khí nào, hay là hắn đã dùng cách gì che giấu rồi?" 

"Vì sao ta lại cảm thấy vừa rồi Tam ca có khí tức giống với trưởng lão Tiên tông nhỉ?" 

Lê Nguyệt vừa nói xong, xung quanh đột nhiên yên lặng. Mấy ánh mắt đổ dồn về phía cô, khiến cô ngơ ngác: "Sao vậy?" 

Lê Thục bĩu môi: "Ngươi nằm mơ giữa ban ngày à? Trưởng lão Tiên tông là người thế nào cơ chứ, người ta tu tiên pháp đấy! Ngươi tưởng Lê Thiên Duyên kẻ có linh căn như vậy mà là giống như họ được sao?"  

"Cũng phải." Lê Nguyệt gật đầu, tự nhủ chắc là do mình ảo giác.  

...  

Hình mụ vừa đi, Thanh Trúc Uyển liền trở lại trạng thái yên tĩnh vốn có. Tiểu Liễu vội vàng dọn dẹp sân vườn bị quấy rối.  

Lê Thiên Duyên thấy Trừng Kỳ vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, ngơ ngác không biết nghĩ gì, liền véo má cậu: "Hết chuyện rồi”  

"Đa... đa tạ thiếu gia." Trừng Kỳ tỉnh lại, ánh mắt nhìn Lê Thiên Duyên dường sáng hơn.  

"Sao lại gọi ta là thiếu gia nữa rồi?" Lê Thiên Duyên thở dài.  

Nhưng thấy đôi mắt cậu vẫn ướt lệ, trong suốt như viên ngọc đen vừa được lau sạch bụi bặm, lòng anh bỗng mềm lại: "Có bị thương ở đâu không?" 

"Không có." Trừng Kỳ lắc đầu, chợt nhớ ra chuyện quan trọng, vội chạy về phòng mình.  

Lê Thiên Duyên nhìn theo, thấy cậu hốt hoảng nhặt mấy bộ quần áo cũ rách, nhét lại vào một cái bọc. Anh không thấy cái bọc này xa lạ gì nữa bởi Trừng Kỳ đi đâu cũng giữ chặt nó. Anh còn tưởng bên trong có để vật gì quý giá, ai ngờ chỉ là mấy bộ quần áo trẻ con không mặc vừa. Dù tò mò nhưng anh cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ gọi Lê Ngọ vào phòng.  

Lê Ngọ vừa chứng kiến cảnh Lê Thiên Duyên đánh nhau với mấy tên gia đinh, đã sợ mất mật, giờ bị gọi vào càng run rẩy.  

Không ai biết Lê Thiên Duyên nói gì với Lê Ngọ, chỉ biết từ hôm đó, mỗi lần gặp Lê Thiên Duyên, Lê Ngọ đều tỏ ra vừa kính sợ vừa khiếp đảm.  

...  

Trừng Phủ  

"Tiểu Tư, hôm nay ngươi đến Lê phủ rồi à?" Trừng Phi Nhạc vừa về phủ liền đi tìm muội muội của mình là Trừng Tư, hỏi gấp: "Có gặp tên khốn Lê Thiên Duyên không?" 

"Đừng nhắc đến hắn nữa." Trừng Tư đang bực vì chuyện cây trâm, nghe nhắc đến Lê Thiên Duyên càng thêm phiền.  

"Sao vậy? Do hắn đòi lại cây trâm Thanh Thái của ngươi à?" Trừng Phi Nhạc nghe muội muội thừa nhận, tim đập thình thịch.  

"Đại ca, sao người lại biết?" Trừng Tư ngạc nhiên nhìn anh.  

Chuyện này xảy ra vào sáng nay, lúc đó chỉ có Lê Thiên Duyên, cô và Thu Lăng. Cô và Thu Lăng rời Lê phủ chưa từng nói với ai, sao đại ca lại biết?  

"Ha! Tại sao ta biết à? Bây giờ bên ngoài đang đồn ầm lên, nói rằng ngươi đã từng nhận vật định tình của Lê Thiên Duyên. Sau khi hắn thành hôn, ngươi vẫn đeo đồ bên người." Nói đến chuyện này, Trừng Phi Nhạc liền tức giận.  

Bây giờ bên ngoài đồn như vậy, mặt mũi của muội muội hắn để đâu bây giờ? Chẳng lẽ nói Trừng Tư vẫn còn tình cảm với Lê Thiên Duyên? Vậy thì muội muội hắn còn ra thể thống gì nữa?  

"Cái gì? Tại sao lại thành như này?" Trừng Tư nghe xong mặt mày tái mét, giờ mới biết sự việc đã trở nên nghiêm trọng.  

Trừng Phi Nhạc thấy muội muội mặt mày tái nhợt, thương cảm mà thở dài. Với nhan sắc và gia thế của Trừng gia, muội muội hắn đáng lẽ có thể tìm được một đấng lang quân tử tế. Không hiểu sao trưởng bối lại mê muội, cứ nhất quyết phải chọn Lê Thiên Duyên.  

Vì mối hôn sự với Lê Thiên Duyên, muội muội hắn đã bị người đời dị nghị, giờ lại xảy ra chuyện này, người ngoài sẽ nghĩ sao? Mẹ hắn vốn định ghép đôi Trừng Tư với Lê Thiên Châu, nhưng chuyện hôm nay xảy ra ở Lê phủ, e rằng chuyện này khó mà thành.  

"Sao ngươi lại đến Lê phủ, lại còn đeo đồ của Lê Thiên Duyên, sau đó còn thừa nhận?" 

"Ban đầu Thu Lăng đã nói rằng cây trâm là mẹ cho ta, nhưng Lê Thiên Duyên lại nói hắn có hóa đơn, bắt ta cùng hắn đến Lại Bảo Các đối chất, ta mới trả lại." Trừng Tư cũng không ngờ chuyện lại thành ra thế.  

"Cái này..." Trừng Phi Nhạc không biết nói gì. Nếu không phải sự việc xảy ra đột ngột, dù có phải đến Lại Bảo Các cũng không sợ, họ còn có thể đổ ngược lại rằng Lê Thiên Duyên đang vu khống. Nhưng giờ đây, muội muội đã thừa nhận, trâm cũng đã trả rồi, thật khó để thanh minh.  

Có lẽ Lê Thiên Duyên cũng đoán được, nên mới ra tay trước, khiến chuyện này lan truyền khắp nơi.  

Trừng Tư cũng nghĩ đến điều này, cắn răng tức giận: "Chắc chắn là Lê Thiên Duyên tung tin ra ngoài." 

...  

Dù không ra khỏi phủ, Lê Thiên Duyên vẫn nghe được tin tức từ mấy tì nữ đi ngang qua. Vậy nên tin đồn về anh và Trừng Tư cũng tự nhiên mà biết rõ.  

Còn việc ai tung tin đồn này ra ngoài, anh không cần nghĩ cũng biết. Trừng phu nhân muốn gả Trừng Tư cho Lê Thiên Châu, Hồng thị không từ chối thẳng nhưng vẫn có cách từ chối. Nếu là trước kia, có lẽ bà ta sẽ vui vẻ chấp nhận, nhưng bây giờ, bà ta đâu còn coi Trừng Tư ra gì nữa.  

"Thiếu phu lang, thiếu phu lang, tỉnh lại đi."  

Đợi mọi người ngủ say, Lê Thiên Duyên định tu luyện, bỗng anh nghe thấy tiếng Tiểu Liễu từ phòng bên cạnh, liền tỉnh táo lại.  

Đêm nay, Tiểu Liễu vừa chợp mắt đã nghe tiếng khóc thút thít, tưởng Trừng Kỳ bị mấy người ban ngày dọa sợ. Khi đứng dậy xem, cậu ta mới phát hiện Trừng Kỳ ngủ vẫn chưa tỉnh, rõ ràng là đang gặp ác mộng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play