Chương 12: Hồng thị  

Hồng gia xếp thứ ba trong tứ đại gia tộc ở Tấn Thành. Ban đầu, Hồng Mạn và Lê Bùi kết hôn cũng chỉ vì lợi ích của hai gia tộc. Xuất thân từ một gia đình võ giả, Hồng Mạn đã là võ giả Tiên Thiên tầng hai, chỉ kém Lê Bùi một bậc. Thêm vào đó, tính tình ôn nhu, bao dung, rộng lượng của bà rất được mọi người trong Lê phủ kính trọng.  

Là chủ mẫu của Lê phủ, nơi ở của Hồng thị cũng tự nhiên mà có sự khác biệt so với những người khác. Đó là một tòa nhà ba gian độc lập, trong sân còn bố trí trận pháp phòng hộ cao cấp, ngay cả cường giả Tiên Thiên tầng chín cũng khó có thể cưỡng ép xông vào.  

Khi Lê Thiên Duyên bước vào, Hồng thị đã ngồi ở vị trí chủ tọa trong chính đường. Một áp lực vô hình đổ xuống khiến Lê Thiên Duyên hơi nhíu mày. Có vẻ sự khác biệt giữa võ giả Tiên Thiên và Hậu Thiên quả thật không nhỏ.  

Sau khi vận chuyển linh lực trong cơ thể một vòng, cảm giác áp lực trên người cuối cùng cũng giảm bớt nhiều. Lê Thiên Duyên tiến lên vài bước, chắp tay thi lễ với Hồng thị: "Thiên Duyên xin chào phu nhân."  

Hồng thị hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Lê Thiên Duyên hôm nay, nhưng trên mặt lại không để lộ ra chút nào, chỉ ra hiệu cho bà mụ bên cạnh mang trà lên: "Ngồi đi."  

"Hôm qua, ta nghe gia nhân nói rằng ngươi chạy đến trường luyện võ tỉ thí với người khác, xem ra thân thể đã hoàn toàn bình phục. Nhưng ngươi bắt đầu luyện võ từ khi nào? Trước đây ta chưa từng nghe thấy ngươi nhắc đến." Hồng thị hỏi với giọng quan tâm.  

"Mới chỉ học qua loa được một chút thôi, không đáng nhắc đến." Lê Thiên Duyên ngồi xuống vị trí dưới Hồng thị, trả lời một cách thoải mái.  

"Đánh bại Lê Hoành thì ít nhất cũng phải có tầng hai, sao có thể nói là một chút được? Nhưng Lê Hoành dù sao cũng là em họ của ngươi, ngươi ra tay như vậy cũng là quá nặng."  

"Phu nhân nói phải, lần sau động thủ ta sẽ chú ý hơn." Lê Thiên Duyên trả lời một cách nhạt nhẽo.  

Hồng thị đột nhiên bị chặn họng, không biết nói gì, đành chuyển chủ đề: "Sao không thấy ngươi cùng Trừng Kỳ đến đây? Ta biết ngươi không thích đứa song nhi đó, nhưng giờ nó đã là phu quân của ngươi, sau này hãy đối xử tốt với nó."  

"Vốn dĩ muốn dẫn hắn đến yết kiến phu nhân, nhưng hôm trước Lục muội chạy đến Tĩnh Tâm Đường vô cớ tặng một trận roi, giờ người ấy vẫn đang dưỡng thương, không tiện đến gặp phu nhân." Lê Thiên Duyên nói, ánh mắt đảo qua tấm rèm trong chính đường.  

Hồng thị nghe xong, nụ cười trên mặt hơi cứng lại: "Hôm đó, thấy ngươi đột nhiên ngã bệnh, lòng ta cũng khó chịu. Ta tức giận quá nên mới phạt Trừng Kỳ vào Tĩnh Tâm Đường. Không ngờ nha đầu này lại bốc đồng như vậy, ngươi đừng trách nó."  

Lê Thiên Duyên thầm than thủ đoạn của Hồng thị quả thật cao tay hơn nhiều so với Lê Uyển kia. Chỉ một câu nói đã biến việc Lê Uyển đánh người thành chuyện vì quá lo lắng mà nổi nóng, muốn trả thù cho anh: "Phu nhân nặng lời rồi, chỉ là Trừng Kỳ thể chất yếu ớt, giờ cần dưỡng thương một thời gian. Nếu phu nhân cảm thấy áy náy, vậy cứ cho vài ngàn lượng bạc để em ấy mua đồ bổ dưỡng là được."  

Lần này Hồng thị chưa kịp mở miệng, Lê Uyển đã từ sau rèm xông ra: "Sao lại phải đưa tiền cho ngươi? Hôm qua không phải  ngươi cũng đánh Lê Hoành trọng thương sao? Sao không thấy ngươi bồi thường tiền cho hắn? Cái đồ xấu xí đó mà cũng xứng đáng với mấy ngàn lượng bạc sao?!"  

"Ta và Lê Hoành là tỉ thí chính thức trên trường luyện võ. Lục muội cũng là võ giả, lẽ nào không hiểu quy tắc tỉ thí? Hơn nữa, phu quân ta là do phu nhân làm chủ gả cho ta. Lục muội một mực gọi em ấy là đồ xấu xí, chẳng lẽ là đang trách phu nhân không có con mắt nhìn?" Lê Thiên Duyên nhìn Lê Uyển với vẻ mặt khó hiểu.  

"Được rồi, đừng nói nữa." Giọng nói của Hồng thị ngắt lời Lê Uyển định nói tiếp. Con bé này quả thật không kiềm chế được.  

"Bà Lưu, vào lấy năm mươi lượng bạc đưa cho tam thiếu gia."  

"Mẹ!" Lê Uyển nghe xong lập tức không vui, dậm chân giận dữ.  

Hồng thị chỉ nói với Lê Thiên Duyên: "Thiên Duyên, ngươi cũng đừng chê ít. Thừa nhi đi đến tiên tông, Lê phủ tuy được hưởng lợi, nhưng chi phí tu luyện của Thừa nhi cũng không nhỏ. Để mua linh thạch tu luyện cho nó đã tiêu tốn không ít bạc, ta bây giờ cũng không dư dả gì."  

Lê Thiên Diên suy nghĩ một chút, dù năm mươi lượng bạc thật sự hơi ít, nhưng vẫn tốt hơn là không có: "Vậy đa tạ phu nhân."  

Ra ngoài một chuyến, mang về được một chiếc trâm và năm mươi lượng bạc, Lê Thiên Duyên cảm thấy cũng khá hời. Nhận lấy bạc, ngay trước mặt Lê Uyển, ang cân lên cân xuống rồi cáo từ Hồng Thị mà rời đi.  

Vừa đi khỏi, Lê Uyển đã không vui ôm tay Hồng thị phàn nàn: "Mẹ, sao mẹ lại đối xử tốt với hắn như vậy? Đã có người muốn lấy mạng hắn, mẹ cớ sao lại tốn công cứu Lê Thiên Duyên về cơ chứ?"  

"Con bé này hiểu gì chứ? Cái đồ tiện nhân Ân Thị kia phải chết, nhưng Lê Thiên Duyên chết như vậy thì quá sướng cho hắn rồi." Hồng Mạn không bao giờ quên được, khi bà khó sinh, cái đồ tiện nhân Ân thị kia đã dùng thủ đoạn gì để giữ Lê Bùi và mấy bà đỡ ở bên cạnh mình.  

Vừa sinh ra, Lê Bùi đã đặt tên nó là Lê Thiên Duyên, chẳng lẽ là muốn nó kéo dài hương hỏa của họ Lê? Trong khi Thừa nhi của bà, rõ ràng là đích tử của Lê phủ, Lê Bùi lại chẳng thèm liếc mắt, tên cũng chỉ do ông ta tùy tiện viết ra. Nếu không phải bà không đồng ý và dùng gia tộc bên ngoại để ép, Lê Bùi cuối cùng mới đổi thành Thiên Thừa.  

Bà muốn Lê Thiên Duyên sống, để Lê Bùi nhìn thấy đứa con trai ông ta yêu thích nhất trở thành phế vật. Nhưng kỳ lạ thay , Lê Thiên Duyên rõ ràng đã uống Xích Đởm Thảo, không trở thành phế nhân đã là may mắn lắm rồi. Nhưng anh lại trông như không có chuyện gì, còn có thể lên trường luyện võ tỉ thí. Cảm giác như có vấn đề gì đó không đúng ở đây.  

Lê Thiên Duyên chưa đi xa lắm, vậy nên đã nghe rõ mồn một cuộc đối thoại giữa Hồng thị và Lê Uyển, chân hơi dừng lại, rồi lại tiếp tục bước đi như không có chuyện gì.  

Anh vốn tưởng người hại Lê Thiên Duyên là người nhà đại phòng. Giờ mới biết Hồng thị thật sự không muốn Lê Thiên Duyên chết, chỉ muốn anh thành phế nhân. Vậy kẻ đầu độc Lê Thiên Duyên là ai?  

Không thể nghĩ ra, Lê Thiên Duyên cũng không ép mình nữa, cùng lắm là sau này chú ý hơn. Dù sao nếu còn có người muốn ra tay với anh, cũng không dễ dàng để đạt được mục đích.  

Lê Thiên Duyên  thong thả đi về, càng gần Thanh Trúc Uyển lại càng cảm thấy không ổn. Mấy mùi hỗn tạp xen lẫn mùi hương quen thuộc, chẳng lẽ có người lạ vào Thanh Trúc Uyển?  

...  

Mụ Hình một tay chống nạnh, chỉ vào Tiểu Liễu bị hai gia đinh khống chế: "Ngươi còn có gì để nói nữa? Không chỉ ở trong phòng riêng của thiếu gia, còn ngủ chung giường với chủ nhân. Trước đây không ai dạy ngươi quy củ của Lê phủ sao?"  

"Là ta bảo Tiểu Liễu ngủ cùng phòng, là ta bảo ngủ chung giường với ta, đều là lỗi của ta, các người đừng đánh Tiểu Liễu." Đã biết mình gây họa, Trừng Kỳ vừa bị đẩy ra đã lập tức chạy đến ôm lấy Tiểu Liễu, miệng không ngừng khóc lóc.  

"Thiếu phu quân, người đừng lại gần, cẩn thận bị thương đấy." Tiểu Liễu thấy Trừng Kỳ bị gia đinh đẩy mạnh, không nhịn được khuyên một câu.  

"Thiếu phu quân đừng làm khó bọn ta, nếu lỡ tay làm người bị thương thì cũng không được hay cho lắm. Lão thân cũng chỉ làm theo quy củ thôi. Nếu hôm nay không phạt Tiểu Liễu, sau này gia nhân trong phủ đều học theo, vậy còn ra thể thống gì nữa?." Mụ Hình nói xong, đôi mắt hẹp dài liếc nhìn Tiểu Liễu.  

"Ngươi cũng đến tuổi rồi, vừa hay trong phủ của Lê Thân chưa tìm được người phù hợp, ta thấy ngươi được đấy. Nếu ngươi đồng ý theo Lê Thân, chuyện hôm nay coi bỏ qua."  

Gia đinh trong Lê phủ chỉ cần đạt cảnh giới Hậu Thiên tầng năm là có thể chọn một tì nữ để kết hôn. Lê Thân trước kia là hộ vệ trong phủ, đã đạt tầng năm từ lâu, nhưng sau khi bị thương ở chân thì chỉ có thể làm người gác cổng. Đến nay đã bảy mươi tuổi nhưng vẫn độc thân. Hai hôm trước hắn ta lén tìm mụ Hình, đưa chút bạc nhờ bà ta mai mối cho.  

"Ta là người của tam thiếu gia, chỉ có thiếu gia mới có quyền quyết định chuyện ta đi hay ở." Tiểu Liễu trả lời với giọng điệu không khuất phục.  

"Đến giờ này rồi mà vẫn còn cứng đầu." Mụ Hình ra lệnh cho mấy gia đinh: "Đánh thật mạnh vào cho ta, đánh ngất rồi trực tiếp khiêng đi."  

Nghe vậy, hai người khống chế Tiểu Liễu đè cậu ta xuống đất, một người khác giơ gậy lên định đánh. Nhưng cây gậy chưa kịp rơi xuống đã đột nhiên biến mất. Mọi người chưa kịp phản ứng, mấy gia đinh đã bị một gậy đánh vào lưng rồi ngã xuống đất.  

"Các ngươi tính làm gì trong viện của ta?" Lê Thiên Duyên chống gậy, mắt quét một vòng. Mấy tên gia đinh này đều là võ giả tầng ba, nếu hắn không về kịp, Trừng Kỳ đã bị bắt nạt rồi.  

"Họ muốn đánh chết Tiểu Liễu. Thiếu gia, em xin anh, đừng để họ bắt nạt Tiểu Liễu, xin anh hãy cứu Tiểu Liễu." Trừng Kỳ nhìn thấy Lê Thiên Duyên xuất hiện như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, miệng nói lảm nhảm không rõ ràng.  

Lê Thiên Duyên nghe xong, mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào bà lão thô kệch trước mặt. Nhóc con bị roi đánh còn không thấy kêu lên một tiếng, vậy mà hôm nay lại khóc thành ra như thế này. Lê Thiên Duyên thậm chí có thể cảm nhận được tâm trạng tuyệt vọng đến cùng cực của Trừng Kỳ. Rốt cuộc là chuyện gì mới có thể khiến cậu sợ hãi đến vậy?  

"Tam thiếu gia, ngài đừng nghe thiếu phu quân nói bậy!. Lão thân chỉ làm theo quy củ, trừng phạt gia nhân không tuân thủ quy định." Mụ Hình thấy mấy gia đinh bị Lê Thiên Duyên một gậy đánh gục, trên mặt cũng thu liễm đi nhiều.  

"Cậu ta phạm tội gì mà có thể khiến một quản sự nội viện như ngươi phải bận tâm? Lại còn phải chạy từ xa đến Thanh Trúc Uyển thay ta dạy bảo gia nhân?" Lê Thiên Duyên không tin lời bà ta. Để võ giả tầng ba trừng phạt một người bình thường chưa đạt đến trình độ nhập môn, chỉ vài gậy cũng có thể mất mạng.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play