Quần áo của cả hai đều bị ném sang một bên.
Đang giữa mùa hè, dù hương tường vi nồng nàn lan tỏa nhưng vì đầu Thương Ninh Tú chìm trong đám cỏ mềm mại, hương thơm thanh nhã của cỏ xanh vẫn vượt qua mọi trở ngại, len lỏi vào tâm trí nàng.
Ánh mắt Thương Ninh Tú tan rã, nhìn dải ngân hà vô tận đang chao đảo trên trời. Nàng run rẩy thở dốc, tuy xung quanh quả thật yên tĩnh không một tiếng động, nhưng ánh mắt nàng vẫn không kìm được thỉnh thoảng lại nhìn về phía lối ra, nơi có thể có người đến.
Nhìn mấy lần, Mục Lôi liền trực tiếp xoay người nàng lại, lưng hắn đối diện với lối ra, che kín tầm mắt của nàng.
Nhưng Thương Ninh Tú vẫn không thể thả lỏng, thậm chí là vô cùng căng thẳng. Ngón tay nàng chạm đến vạt áo rơi vãi, lặng lẽ kéo về phía mình một chút, rồi lại kéo thêm chút nữa. Thấy Mục Lôi không phản đối, nàng liền định kéo lên che ngực.
Hắn lại kéo nó xuống, vắt lên bụi cây thấp, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng căng thẳng như vậy, bảo bối, có cây che rồi, có người đến cũng không nhìn thấy nàng đâu.”
Giọng Thương Ninh Tú đứt quãng, mang theo tiếng ưm ư: “Còn không phải tại… tại chàng, cứ một hai đòi… ở bên ngoài.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT