Đêm hôm đó, Thương Minh Tranh đội sao đội trăng phi ngựa thẳng tới doanh trại Xích Vũ, xin gặp Dụ thân vương Tông Chính Giác, nhị điện hạ của Đại Ngân đang trấn giữ nơi này.
Đây không phải lần đầu Thương Minh Tranh nghe hai chữ ‘hòa thân’ từ miệng quân Hạ. Lần trước cũng là ở trước trận tiền nhưng lúc ấy hắn chưa biết Tú Tú còn sống, chỉ cho rằng đối phương cố tình khiêu khích, còn nổi giận đùng đùng một trận.
Đây là lần thứ hai.
Không có lửa làm sao có khói, hắn không thể xem nhẹ cho qua được nữa, phải mau chóng chạy đi xác thực.
Trong trướng tướng quân, Tông Chính Giác vẫn đang đăm chiêu nhìn bản đồ chiến lược, lính canh vào báo rồi dẫn Thương Minh Tranh vào, sau đó lại lui ra ngoài canh gác.
“Minh Tranh, sao đêm hôm khuya khoắt lại tìm đến, có chuyện khẩn cấp gì sao?” Tông Chính Giác và Thương Minh Tranh là huynh đệ có tình nghĩa vào sinh ra tử trên chiến trường, tình riêng rất tốt, lúc không có người ngoài cũng không quá câu nệ lễ tiết. Liền giơ tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống rồi nói, mình cũng ngồi sang bên.
“Điện hạ.” Nhưng Thương Minh Tranh lại không chịu ngồi. Hắn đứng trước mặt Tông Chính Giác, vẻ mặt nghiêm nghị. Tông Chính Giác đang định rót trà thấy hắn có gì đó không ổn, bèn khựng lại một thoáng rồi đặt ấm trà xuống: “Có chuyện gì cứ nói thẳng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT