Thương Ninh Tú quả thực định nói như vậy, trong lòng có chuyện bận tâm khiến nàng không muốn ăn uống nhưng bị Mục Lôi nhanh miệng chặn họng trước như thế thì giờ cũng khó mà buông đũa ngay được, chỉ đành cố gắng ăn thêm một miếng thịt. Bát của nàng còn lại khá nhiều, toàn là những miếng thịt hắn gắp sang cho nàng lúc nãy.
Thương Ninh Tú trong tầm giám sát của hắn, khẽ cắn lấy đũa: “Ngươi đừng nhìn chằm chằm ta như thế, ta lớn thế này tự biết đói, đâu phải đứa trẻ năm tuổi mà ăn cơm cũng phải có người nhìn.”
“Đứa trẻ năm tuổi ăn còn nhiều hơn nàng,” Mục Lôi trầm giọng đáp lại. Dáng người cao lớn của hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, vẻ mặt như thể nếu nàng không ăn hết thì đừng hòng đứng dậy.
“Ta no rồi, ăn không vào nữa,” Thương Ninh Tú nói một cách thành khẩn, Mục Lôi nhíu mày: “Nàng tự nhìn xem ăn được bao nhiêu đâu, là không hợp khẩu vị sao?”
Thương Ninh Tú đáp: “Không phải, vốn dĩ ta đã ăn ít. Ngươi cao lớn hơn ta nhiều như thế, không thể lấy sức ăn của ta ra so với ngươi được.”
Mục Lôi không thèm tin lời nàng: “Đừng nói nhảm, ngày thường nàng ăn nhiều hơn thế này. Nghe lời, ăn cơm cho đàng hoàng, ăn xong muốn hỏi gì thì hỏi, bằng không ta không nói cho nàng biết đâu.”
Thương Ninh Tú vốn không muốn giải thích nhiều như vậy nhưng nam nhân này tính tình quá bướng bỉnh, nói một là một, lại khó lừa gạt. Bất đắc dĩ, nàng đành than thở: “Ta thật sự ăn không nổi, từ nhỏ đã thế rồi, cứ nghĩ ngợi lung tung là dạ dày dễ khó chịu, phải đợi một lát, khi nào đói bụng thật sự mới ăn lại được, nếu không cố ăn vào sẽ bị đau dạ dày.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play