Mục Lôi ôm vai nàng, tỏ vẻ tự hào nói: “Đúng vậy, là tức phụ của ta.” Nói rồi, hắn còn trước mặt mọi người hôn lên trán nàng một cái.
Nữ tù trưởng Mạc Địch gật đầu, vừa suy nghĩ vừa hỏi: “À phải rồi, nàng là người Trung Nguyên, có lẽ sẽ hiểu rõ hơn suy nghĩ của người Trung Nguyên? Hay là thử nghe nàng suy đoán thế nào về ý đồ của Đại Hạ?”
Thương Ninh Tú đột nhiên ngẩng đầu, nàng nghe hiểu được các từ ‘người Trung Nguyên’, ‘ý tưởng’, ‘suy đoán’. Đang định tìm Mục Lôi nhờ phiên dịch giúp một chút, lời còn chưa kịp nói ra thì bên ngoài đã có một nam nhân hớt hải chạy vào. Trông bộ dạng như chạy một mạch, thở hổn hển dùng tiếng Thảo Nguyên nói một câu gì đó. Ngay lập tức, sắc mặt mọi người ở đó đều thay đổi, nữ tù trưởng Mạc Địch kia càng trực tiếp cau mày đứng bật dậy từ ghế.
Thương Ninh Tú nghe hiểu được nửa câu, đại ý nói là người Đại Hạ đã đến một nơi nào đó. Mặc dù nửa câu sau không nghe rõ nhưng nhìn tình hình này cũng có thể đoán được đại khái, chắc là khoảng cách rất gần, nằm ngoài dự kiến của họ.
Nữ tù trưởng Mạc Địch hỏi: “Tới bao nhiêu người?”
Người truyền tin đáp: “Mười tám người, một chủ tướng, một phó tướng. Còn lại trông đều là binh lính, đều mang theo kiếm. Người dẫn đầu tự xưng là Chiêu Võ Giáo Úy của Đại Hạ, muốn gặp tù trưởng. Hiện tại họ đang ở Tiếu Cương của núi Nhạn Lộc. Nếu không phải người của chúng ta chặn lại, bọn họ ban đầu định xông thẳng vào đây.”
Hai vị tù trưởng bộ lạc nhìn nhau một cái. Trước đó, theo tin tức còi hiệu do Đại Hạ truyền đến, binh mã của họ sớm nhất cũng phải tối nay, thậm chí là sáng mai mới có thể đến. Tốc độ nhanh như vậy, hiển nhiên là họ đã phi ngựa ngày đêm không ngừng nghỉ mà tới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT