Mấy ngày kế tiếp đều bình yên vô sự. Cuộc tranh cãi hôm đó dường như không ảnh hưởng gì đến cách bọn họ chung sống. Mục Lôi vẫn chăm lo cho nàng từng bữa ăn, giấc ngủ, trông hắn có vẻ không có ý định dùng thủ đoạn mềm mỏng này để ép nàng vào khuôn khổ.
Kể từ hôm bị Cổ Lệ Đóa Nhi trêu ghẹo một phen, Thương Ninh Tú gặp lại nàng ấy thì lại thấy không được tự nhiên. Năm lần bảy lượt muốn nói rồi lại thôi nhưng ngại bên cạnh còn có Mục Lôi và Victor, nên không tiện hỏi, đành phải cố nén lại. Bộ dạng đó khiến Cổ Lệ Đóa Nhi buồn cười, cười đến mức gần như muốn úp mặt vào chén.
Giữa chiếc bàn thấp là một bếp lò, nồi canh thịt bên trên đang sôi sùng sục, bốc khói. Cổ Lệ Đóa Nhi rất biết cách ăn ngon. Món này là nàng nghĩ ra, phỏng theo món lẩu nhúng thịt của người Trung Nguyên ăn vào mùa đông. Trong lều của nàng ấy cũng sắm một cái, cứ đến mùa tuyết rơi dày đặc lại mời bằng hữu đến tụ tập ăn lẩu.
Victor cạn một chén rượu lớn với Mục Lôi, rồi một tay chống cằm nhìn về phía thê tử mình, cười tủm tỉm hỏi: "Nàng lại nghĩ ra chuyện gì vui thế, đứa bé tinh nghịch của ta?"
"Kể ra thì chuyện này còn phải nhờ chàng giúp..." Cổ Lệ Đóa Nhi ngẩng lên, nén lại vẻ mặt, vừa nói vừa liếc mắt nhìn Thương Ninh Tú. Thương Tú Ninh lập tức buông đũa, lao tới bịt miệng nàng ấy.
Mặt Thương Ninh Tú đỏ bừng, hai tay ôm chặt lấy đầu Cổ Lệ Đóa Nhi, cậy mình cao hơn một chút nên bịt miệng nàng ấy kín mít. Hai nữ tử ôm lấy nhau dây dưa, Cổ Lệ Đóa Nhi ánh mắt lấp lánh ý cười, chỉ ú ớ ra hiệu liên tục rằng mình chắc chắn sẽ không nói bậy, Thương Ninh Tú lúc này mới chịu buông ra.
Victor chăm chú nhìn tương tác của hai người, đôi mắt sắc sảo như mắt cáo liếc qua liếc lại hai lượt. Thương Ninh Tú chột dạ chỉnh lại tóc rồi ngồi lại ngay ngắn vào ghế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play