Thương Ninh Tú phản ứng chậm hẳn so với trước đó, nhức mỏi đến mức không muốn cử động nhưng không bị thương không có nghĩa là không đau. Nàng nhắm chặt mắt, khóc thành một đoàn: "Ta đã làm gì ngươi đâu..."
Mục Lôi nhìn thấy bộ dáng hờn dỗi, còn có sức lực khóc lóc kể lể của nàng liền biết không có chuyện gì to tát. Bỗng chốc trào dâng cảm giác thành tựu, hắn ôm lấy nàng, hôn mạnh lên thái dương vài cái. Dù biết rõ mình chưa thỏa mãn nhưng sự việc đang tiến triển tốt đẹp đã đủ làm hắn cao hứng.
Hắn cười, Thương Ninh Tú giật mình bừng tỉnh mới muộn màng nhận ra. Tất cả những gì xảy ra hôm nay đều là do hắn đã âm thầm tính toán từ lâu.
"Ngoan, đừng khóc nữa, ăn chút gì không?" Mục Lôi lật người, để Thương Ninh Tú ngồi lên người hắn. Từ túi vải đặt bên bờ, hắn mò lấy quả hồng li hái lúc nãy, nhúng qua nước suối đưa tới bên miệng nàng. 
"Há miệng, giờ ngọt hơn lúc trước rồi đấy, nàng nếm thử xem."
Thương Ninh Tú không muốn để ý đến hắn, mím môi im lặng. Mục Lôi lại đưa quả tới sát môi nàng, mắt khẽ động, ý bảo nàng há miệng. 
"Khóc lâu vậy khát khô cả cổ rồi còn gì, không khát sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play