Thương Ninh Tú nghiến răng không nói gì. Sao lại không giống? Nàng hoàn toàn bị nam nhân này khống chế trong tay, không thể trốn thoát, cũng chẳng thể bay đi được.
"Đúng vậy, còn có một điểm giống nữa," Mục Lôi cười, chợt nhớ ra điều gì đó, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông trắng muốt trên ngực chú chim nhỏ rồi nói, "Chỗ này này rất trắng, còn trắng hơn cả ngọc. Tặng cho nàng đấy, cầm lấy đi. Con chim này có thể thuần hóa, nghe nói những cô nương xinh đẹp nhất thảo nguyên đều thích nuôi. Lát về ta sẽ làm cho nàng một cái lồng sắt."
Bàn tay thô ráp to lớn đưa con chim đến trước mặt Thương Ninh Tú. Hắn đưa tay định nắm lấy tay nàng để nàng nhận lấy nhưng Thương Ninh Tú lại tỏ ra hoàn toàn không có hứng thú, vừa tránh tay hắn vừa lắc đầu nói với giọng lạnh nhạt: "Ta không thích thứ này. Ngươi cho người khác đi, hoặc là thả nó ra."
Mục Lôi vốn nghĩ nàng sẽ vui, không ngờ đối phương lại không tỏ ra cảm kích. Nam nhân thô lỗ này trước giờ không thể nào đoán hay hiểu được nàng nghĩ gì trong lòng. Thế là, Mục Lôi nhìn con chim nhỏ trong tay, bất cần buông tay ném nó đi, rồi vỗ vỗ lòng bàn tay phủi sạch bụi bẩn.
Chú chim bị dọa choáng váng, sau một hai giây rơi tự do mới hoàn hồn, nhận ra mình có thể bay. Nó suýt nữa thì cắm đầu xuống nước, vội vàng đập cánh bay vút lên không trung.
Thương Ninh Tú nhìn chằm chằm theo con chim bay xa, sau đó bị ngón tay hắn búng "tách" một cái ngay trước mắt, kéo nàng trở về thực tại. Mục Lôi ép sát nàng vào khoảng không gian hẹp trước mặt mình, tay gác lên đầu gối, thân thể hơi nghiêng về phía trước theo động tác.
"Vậy nàng thích gì? Hoặc thích chơi đùa thứ gì? Nói ta nghe xem."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT