Nhưng khi Mục Lôi mở cửa sau, đứng bên ngoài là Victor cùng Cổ Lệ Đóa Nhi. Thương Ninh Tú không kìm được nỗi thất vọng, đành ngồi trở lại chỗ cũ.
Victor đến đưa lễ phục cho đại hôn. Hắn nâng một chiếc rương gỗ, đôi mắt cười cong như vầng trăng khuyết, cất lời chúc phúc gửi đến huynh đệ mình.
Còn Cổ Lệ Đóa Nhi thì nhảy cẫng lên, lao vào trong, sà một cái ngồi xuống bên cạnh Thương Ninh Tú, lấy vật trong lòng ra khoe với nàng. Đó là món đồ trang sức hình đầu sói, đính hạt mã não và chuỗi ngọc xanh đỏ, toát ra vẻ đẹp hoang dã. Nhưng Thương Ninh Tú nhìn vào chỉ thấy đôi mắt làm từ hạt châu đỏ ấy như con dao phủ muốn giữ chặt nàng, khiến nàng vĩnh viễn không thể vùng vẫy.
Cổ Lệ Đóa Nhi ríu rít bên tai nói gì đó mà Thương Ninh Tú đã hoàn toàn không còn nghe thấy nữa. Thực tế, đêm đó trôi qua thế nào, nàng cũng không nhớ rõ lắm. Chỉ cảm thấy mình luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, rồi không biết từ lúc nào, bầu trời đen kịt bên ngoài đã sáng lên.
Trời mới vừa hửng sáng, còn vươn sương đêm, màn cửa sổ màu xám tím lạnh lẽo. Thương Ninh Tú lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh, cuộn mình trên tấm thảm, bất động.
Bỗng nhiên, ngoài cửa có tiếng động. Có người gõ cửa, theo sau là giọng nam trầm ấm nói những câu gấp gáp bằng tiếng thảo nguyên, không to không nhỏ. Thương Ninh Tú loáng thoáng nghe ra mấy chữ ‘Khố Mục Lặc Nhĩ’, hiển nhiên người này đến tìm Mục Lôi, xét theo thời gian thì hẳn là có việc gấp.
Mục Lôi lập tức mở mắt. Hắn xuống giường rất nhanh, hầu như không gây ra tiếng động gì. Nếu không phải bản thân Thương Ninh Tú lúc này đã thức, chắc chắn sẽ không phát hiện ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT