Thương Ninh Tú khẽ mím môi, trong lòng hơi do dự nhưng quả thật không muốn mái tóc bảo bối này phải chịu đau khi thắt. Dù sao, giờ nàng đã ở chung phòng với hắn suốt một ngày một đêm, nơi này cũng chẳng còn ai khác nhìn thấy. Ngày mai nếu thật sự có thể nương theo đoàn thương nhân mà chạy trốn, trên đường đào vong còn không biết bao giờ mới có thể gội đầu lại…
Nghĩ vậy, Thương Ninh Tú bèn làm theo lời hắn, nghiêng mình nằm xuống, tự nhủ cứ coi như hắn chỉ là một gã sai vặt trong phòng vậy. Nàng tự an ủi mình như thế.
Mục Lôi theo động tác của nàng, vuốt ve mái tóc ướt đẫm kia, để nàng nằm nghiêng ở mép giường, rồi chậm rãi thả tóc vào chậu nước ấm.
Đây là lần đầu tiên Thương Ninh Tú bình tĩnh nằm nghiêng trước mặt nam nhân này như vậy, hơn nữa khoảng cách hai người cũng không xa lắm. Ánh mắt nàng chạm phải cặp đồng tử màu hổ phách kia rồi không biết nên đặt vào đâu, bèn dứt khoát cụp mắt xuống không nhìn hắn nữa.
Mục Lôi múc nước ấm tưới xuống, tiếng nước ào ào không dứt.
Thương Ninh Tú gối một bên mặt lên cánh tay mình, nghe tiếng nước tạm ngưng, bỗng nhiên một bàn tay to ướt át khẽ véo vành tai nàng, mang theo hơi ấm của hơi nước. Thương Ninh Tú giật mình, cổ rụt lại suýt nữa nhảy dựng lên. Mục Lôi hỏi nàng: “Tai đỏ ửng cả lên thế kia, ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“Ta… ngươi… ngươi cái tên đăng đồ tử này, sao cứ động tay động chân mãi vậy!” Tóc còn ướt nên khó đứng dậy, Thương Ninh Tú chỉ đành dùng tay che tai mình lại, khuôn mặt ửng đỏ quát lớn hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT