Hách Lộ Toa nép vào lòng Thương Ninh Tú, cánh tay nhỏ xíu vòng qua cổ nàng, đôi mắt đẫm lệ quay đầu nhìn Mục Lôi, khóc đến mặt mũi tèm lem: “Phụ thân, mẫu thân không nhận ra Dao Dao.”
Thương Ninh Tú bị mối quan hệ của bọn họ làm cho sững sờ, nàng cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, rồi lại nhìn nam nhân vạm vỡ đang đến gần. Nàng vội vàng đặt cô bé xuống đất, nhẹ nhàng đẩy ra, vừa lắc đầu vừa xua tay về phía hắn, như thể đang trả lại con cho hắn vậy.
Cú đẩy này khiến nước mắt của Hách Lộ Toa vỡ òa. Bị mẫu thân đẩy ra, cô bé đứng tại chỗ gân cổ gào khóc: “Dao Dao biết lỗi rồi, Dao Dao không ăn nữa, không ăn nấm nữa, mẫu thân đừng bỏ con…”
Thương Ninh Tú ngơ ngác, mặt đầy vẻ bối rối và tủi thân, hoàn toàn không biết phải làm sao. Nàng không rõ tính tình của nam nhân cao lớn trước mắt, chỉ biết co rúm lại ở góc tường cạnh tủ đầu giường, không dám hành động khinh suất.
Tiếng khóc của cô bé vang vọng khắp phòng, cảnh tượng hỗn loạn không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng Mục Lôi biết muốn nói chuyện thì phải giải quyết tiếng ồn này trước.
Nam nhân vạm vỡ ngồi xổm xuống, trước hết kéo tiểu nữ nhi ba tuổi lại gần, bàn tay thô ráp chai sần của hắn gỡ tay con bé ra, rồi búng tay trước mặt để thu hút sự chú ý của nó. Sau đó, hắn vừa lau nước mắt cho con vừa dùng tiếng thảo nguyên ôn tồn nói: “Hách Lộ Toa, nhìn ta.”
“Mẫu thân không bỏ con đâu, người chỉ vì ăn phải nấm độc nên sinh bệnh, không nhớ ra chúng ta nữa. Hách Lộ Toa phải giúp phụ thân chữa bệnh cho mẫu thân.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play