Editor: Nha Đam
Trước mắt hai người, dường như chỉ còn đối phương, không chứa nổi ai khác.
Nhưng Tả Quý phi hiếm khi gặp được Hoàng thượng, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội.
Nàng ta cắn môi, như thể rất khó để mở lời, cuối cùng thở dài một tiếng, giọng đầy uất ức:
“Là lỗi của thần thiếp. Thần thiếp nhớ Hoàng thượng, lại lo cho An muội muội, nên mới muốn đi cùng muội ấy đến đây. Nhưng muội muội chắc không muốn thần thiếp tới, dọc đường đi rất gấp nên mới bị ướt mưa.”
An Nhiễm mở to mắt. Sợ bị ướt mưa? Nàng rõ ràng đi rất chậm, ngược lại Tả Quý phi thì như phía trước có vàng chờ nhặt, bước chân chẳng khác gì chạy. Sáu cung nữ che ô cho nàng ta ướt như chuột lột, vẫn phải gắng theo, vô cùng vất vả.
Cuối cùng, vì bị thị vệ chặn lại, không được phép vào, Tả Quý phi đành đứng chờ ở cửa, lấy danh nghĩa “chăm sóc” để chen chân vào điện.
Trong lòng không phục, An Nhiễm kéo nhẹ tay áo Hoàng thượng để tự minh oan:
“Thật sự là vì ô nhỏ quá, gặp gió nên không đủ che.”
Hoàng thượng thấy nước trên mặt nàng đã lau gần hết, liền kéo nàng vào trong:
“Ừ. Để đổi cho nàng cái ô lớn hơn.”
Đi ngang qua Tả Quý phi, hắn thản nhiên dặn:
“Trương Đức Toàn, dẫn nàng ta đi.”
Sùng Chính Điện, chưa được truyền triệu, ai cũng không được vào. Quy định này là do hắn đặt ra khi đăng cơ, đổi lấy bằng máu của vô số người. Vậy mà vẫn có kẻ không biết điều, tự tiện xông vào — chẳng sợ chết.
Tả Quý phi biến sắc, mặt tái nhợt như giấy:
“Hoàng thượng!”
Chưa kịp cầu xin, nàng ta đã bị Trương Đức Toàn kéo đi. Trong giây rút lui thảm hại ấy, ánh mắt Hoàng thượng khinh miệt và lạnh lùng, như đang mỉa mai sự giả dối của nàng ta.
Không hiểu sao, Tả Quý phi bỗng cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận.
Nàng nhớ năm xưa, gia tộc từng định hôn sự giữa nàng và hắn. Khi ấy cả hai mới mười ba tuổi, nàng chỉ kém hắn vài tháng nhưng hắn đã lộ rõ tài năng trên chiến trường, nhưng ánh hào quang ấy chưa kịp chiếu về kinh.
Nàng chẳng biết gì, trong lần duy nhất hắn về triều sau sáu năm chinh chiến, nàng từng khinh miệt nói:
“Dù ngươi là Hoàng tử, ta cũng không thích ngươi. Cả đời này đừng mơ ta gả cho ngươi. Ta, Tả Dao, dù chỉ làm trắc phi của Thái tử cũng không chịu nhún nhường trước ngươi.”
Khi đó, nàng say mê Thái tử phong nhã, tựa trăng sáng giữa trời; còn hắn, chỉ là kẻ quanh năm mùi máu tanh và mồ hôi trận mạc.
Nhưng năm tháng đổi thay. Khi hắn trở thành đế vương hùng mạnh, khí thế lẫm liệt, nàng mới biết thế nào là yêu. Còn với Thái tử, hóa ra chỉ là chút ngưỡng mộ mơ hồ.
Ngày hắn khải hoàn hồi kinh, nàng lao vào hậu cung, quên mất ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên mười ba tuổi năm ấy, cùng câu nói:
“Cút xa, bản điện không thèm.”
Trương Đức Toàn đứng bên chỉ lắc đầu. Tả Quý phi được Thái hậu nâng đỡ quá lâu, đã quên mất vị trí thật sự của mình. Nàng ta không hay, địa vị Quý phi đã mất. Từ nay, hậu cung không còn chỗ cho nàng. Nghĩ tới những việc nhà họ Tả và Thái hậu từng làm, ông ta thấy nàng ta nên biết ơn — ít nhất, nàng ta vẫn còn sống.
Trong điện yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng nghe rõ. Kỳ Diêm vừa đi được mấy bước thì dừng lại, nhìn thấy nữ tử cúi đầu, mải mê đan chặt hai bàn tay.
An Nhiễm thật sự thất thần. Nếu lúc nãy Hoàng thượng lau mặt, nàng còn có thể coi là hành động quan tâm, thì cái nắm tay vừa rồi… nàng khó tìm ra lý do để tự lừa mình. Có lẽ… Hoàng thượng đang có ý với nàng.
Khi hoàn hồn lại, Tả Quý phi đã biến mất. Trong phòng, chỉ còn lại hai người.
Hoàng thượng nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt trầm lặng không chớp. Bất chợt, bóng tối phủ xuống — người đàn ông cao lớn cúi người, ôm nàng vào ngực.
“Sao lạnh thế này.”
Kỳ Diêm vừa nói, vừa gọi Trương Đức Toàn.
An Nhiễm ngẩn ngơ, gần như không biết phản ứng ra sao. Hắn ôm nàng — đột ngột nhưng tự nhiên. Sự chênh lệch vóc dáng khiến nàng gần như lọt thỏm trong vòng tay hắn.
Má nàng áp sát vai hắn, thân nhiệt nam nhân nóng rực khiến mặt nàng nóng bừng, vành tai cũng dần đỏ lên. Lúc này, nàng thấy may mắn vì mình không cao như phụ nữ Đại Chiêu — sự chênh lệch chiều cao đã giúp nàng giấu được biểu cảm trên mặt.
Khi Trương Đức Toàn bước vào, nàng vô thức siết chặt Kỳ Diêm hơn, còn cố quay mặt đi, tưởng rằng như vậy sẽ không ai nhận ra. Ngay sau đó, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ.
Hắn khoác cho nàng một chiếc áo choàng mới, màu nâu vàng, thoang thoảng mùi thông. Áo rộng lớn, mặc lên người nàng trông chẳng khác nào trẻ con mặc áo người lớn, nhưng lại ấm áp vô cùng. Khi Hoàng thượng lần nữa nắm tay, nàng khẽ cong ngón — và bị hắn siết chặt hơn.
Khi An Nhiễm trở về Thanh Phong viện, chiếc ô lớn đã được đưa tới. Áo choàng của nàng bị ướt, còn áo ngoài của Hoàng thượng thì lót lông mềm, giữ nhiệt cực tốt.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn đổ bệnh.
Thanh Phong viện bỗng trở nên náo nhiệt chưa từng có. Những phi tần bấy lâu tìm cớ tiếp cận, nay nườm nượp tới thăm.
Thải Lê và Thải Y nhìn sân viện chật kín mỹ nhân, chỉ thấy hoa mắt chóng mặt. Thăm bệnh mà ăn vận lộng lẫy thế này, rõ ràng không đơn giản là hỏi thăm.
Thấy viện nhỏ, tiếp khách không đủ chỗ, các phi tần phải đứng chen chúc ngoài sân. Không ít người ngầm cười, bày ra vẻ “lời đồn đúng là thổi phồng, hóa ra chỉ có vậy”. Có kẻ còn quá quắt, nói cười ồn ào, chẳng chút kiêng dè.
Thải Lê bước ra bậc thềm, quét mắt nhìn khắp một lượt, rồi chậm rãi nói:
“Đa tạ các vị nương nương quan tâm, nhưng tiểu chủ vẫn còn mê man, thái y dặn cần tĩnh dưỡng. Ý tốt của mọi người, nô tỳ nhất định sẽ chuyển lại. Trời lạnh thế này, xin các vị sớm về nghỉ ngơi.”
Ngoại trừ Tô Hiền phi và Tả Quý phi, phần lớn đều là phi tần địa vị thấp, lời nói đủ mềm mỏng là có thể khéo léo tiễn khách.
Phần lớn mọi người vẫn hướng ánh mắt ra cửa, không ai muốn rời.
Chuyện Tả Quý phi bị phế chưa truyền ra ngoài, họ chưa có gì phải sợ. Thấy An mỹ nhân bệnh, chẳng khác nào trời cho cơ hội — đường đường chính chính đứng chờ Hoàng thượng, ai cũng không muốn bỏ lỡ.
Thải Lê lo họ làm ồn, còn định mở miệng khuyên, thì đã bị mấy cung nữ theo các tần phi lấn át:
“Thải Lê cô cô lợi hại thật, một nô tỳ mà dám cản đường Chiêu nghi nương nương nhà ta.”
“Phong thủy luân phiên, hôm nay chủ tử nhà cô được sủng, ngày mai có thể là nương nương nhà ta được thánh ân. Cô cô tốt nhất để lại chút đường sống, sau này gặp còn có thể cười với nhau.”
“Theo ta thấy, Hoàng thượng chưa chắc thật lòng với An mỹ nhân. Nhìn chỗ này xem, lạnh lẽo tiêu điều, vị trí của nàng cũng chưa từng thăng. Nếu thật sự sủng ái, sao nỡ để nàng chịu ủy khuất như vậy? Đừng để ảo tưởng làm mờ mắt, sủng ái mà không đủ để tiêu xài thì tự kiêu cũng chẳng được gì.”
Tiếng tranh cãi trong sân mỗi lúc một lớn. Cuối cùng, An Nhiễm chỉ nghe thấy tiếng hét đầy khí lực của Thải Y:
“Đừng nói bậy! Hoàng thượng rõ ràng rất thích tiểu chủ chúng ta!”
...
Không khí đột nhiên im bặt, rồi tiếng bước chân trầm ổn vang lên — Hoàng thượng tới.
An Nhiễm giật mình, lập tức chống tay ngồi dậy. Chiếc áo choàng quá rộng kia, Thải Lê đã đắp ngoài chăn khi nàng ngủ.
Kỳ Diêm ngồi xuống mép giường, kéo áo choàng quấn kỹ quanh nàng, mu bàn tay chạm lên trán:
“Đã gọi thái y chưa?”
An Nhiễm siết chặt áo choàng, bàn tay nhỏ đặt trên gối, khẽ gật:
“Thần thiếp không sốt, chỉ hơi… chóng mặt.”
Cả ngày nằm mê man, đầu nàng nặng trĩu. Má vì ngủ quá lâu mà hồng lên, nhưng gương mặt lại nhợt nhạt, mi mắt cụp xuống, môi mất màu — trông như bông hoa héo rũ.
Ý thức mơ hồ khiến nàng cảm giác Hoàng thượng không vui, nhưng không nhớ được vì sao. Trong đầu chỉ văng vẳng câu của Thải Y: Hoàng thượng rất thích tiểu chủ.
Haiz… đã bảo câu này thế nào cũng gây rắc rối. Giờ thì tốt rồi, chọc giận hắn mất.
Cằm tựa lên đầu gối, nàng lí nhí:
“Hoàng thượng đừng để bụng… Thải Y nói bậy đấy.”
Nói xong lại sợ, nhỏ giọng sửa:
“Thải Y nghe nhầm thôi…”
Thôi, sửa thêm lần nữa:
“Có lẽ là do… thần thiếp nói không rõ.”
Kỳ Diêm khẽ nheo mắt:
“Nàng nói sao? Nói thế nào?”
Quả nhiên, hắn rất để tâm, hỏi liền hai lần.
Biết không thể qua loa, An Nhiễm nghiêm túc nghĩ một hồi. Dù sao cũng là truyền miệng, không thể khác quá xa, nên nàng thành thật “tự cứu”:
“Ừm, thần thiếp nói là… thần thiếp rất thích Hoàng thượng.”
So với lời Thải Y, chỉ đổi thứ tự, nàng còn ngốc nghếch cười vì tưởng mình thông minh.
Kỳ Diêm biết nàng ý thức mơ hồ, e là chính nàng cũng không rõ mình đang nói gì. Nhưng hắn không kiềm chế, trái lại đưa tay vuốt nhẹ má nàng, giọng như dỗ trẻ:
“Nàng thích trẫm… ở điểm nào? Giết người không chớp mắt, máu lạnh tàn bạo sao?”
Hắn đột nhiên cúi sát, hai người đối diện rất gần. Lúc tỉnh táo, nàng tuyệt đối không dám bảo hắn “ngài sai rồi”, nhưng lúc này, mắt nàng mờ mịt, chẳng chút sợ hãi:
“Ngài nói sai rồi.”
Nàng chậm rãi giơ từng ngón tay, giọng nhỏ mà chắc:
“Không phải vì những điều đó. Ta thấy Hoàng thượng… rất thu hút, là kiểu ta thích.”
“Hoàng thượng còn giúp ta đuổi Điền công công.”
“Còn cho ta ăn táo, để Thanh Phong viện sống tốt hơn.”
“Ta một mình ở đây rất buồn. Mỗi ngày được đến Sùng Chính điện… ta thực sự rất vui. Ta thích ở bên Hoàng thượng.”
Ngón cuối cùng được nàng giữ lại lâu hơn, ánh mắt chậm rãi dừng trên hắn, giọng nghiêm túc:
“Hoàng thượng là người đầu tiên khiến ta thấy ấm áp. Thanh Phong viện lạnh lẽo lắm… ta không thích.”
Kỳ Diêm đã có kết luận. Hắn giữ chặt mặt nàng, dùng giọng như dụ dỗ:
“Thích trẫm đến vậy… chỉ nói suông thôi sao?”
Miệng… chỉ biết nói thôi à? Không hẳn.
An Nhiễm nhìn hắn, mơ mơ màng màng nghĩ ngợi, rồi bất chợt nghiêng người, chụt một tiếng, hôn lên khóe môi hắn.
Còn có thể hôn.