Editor: Nha Đam
Khi nàng đọc tấu chương, suốt quá trình vẫn nghiêng người, gần như không dám nhìn thẳng hắn.
“Chỉ vậy thôi đã sợ rồi sao?”
Vừa khép lại một quyển, giọng Hoàng thượng chợt vang lên. Lạnh lùng như thường, trầm sâu như vực thẳm, đủ khiến người nghe rơi vào cơn chấn động.
An Nhiễm khựng lại. Chỉ cần nghe ý tứ trong lời, nàng liền biết — Hoàng thượng cũng đã nghe tin đồn bên ngoài.
Không thể tránh, nàng đành ngẩng mắt, mím môi nghĩ một lát rồi đáp:
“Thần thiếp không sợ.”
Nàng vốn không nhát gan, sợ là chuyện không thể. Chỉ là những lời đồn kia, vô tình vẽ ra trong đầu nàng những hình ảnh khó kiểm soát, khiến khi gặp lại hắn… thực sự thấy xấu hổ. Nhưng xấu hổ và sợ hãi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Hoàng thượng là người khá kỳ lạ. Lần đầu gặp, hắn dường như rất thích nhìn người khác sợ hãi, thậm chí thích nhìn họ khóc — một sở thích hơi biến thái. Vì thế nàng từng do dự, không biết có nên “chiều” theo, giả vờ run rẩy khóc một trận.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn chọn nói thật.
Khóc không ra nước mắt thì đừng làm khó bản thân.
Nói xong, nàng len lén quan sát sắc mặt hắn. Theo kinh nghiệm lần trước, nói “không sợ” có lẽ sẽ chọc giận hắn. Nhưng lần này… hình như không phải vậy. Không những không giận, hắn còn có chút… vui?
Kỳ Diêm hơi nghiêng người về phía trước, rút tấu chương từ tay nàng, vạch một dấu X lớn rồi thản nhiên nói:
“Lần đầu trẫm gặp nàng, đã thấy nàng gan dạ rồi.”
Trong mắt hắn, nàng luôn đứng ngoài mọi tình huống, như thể chẳng liên quan gì đến bản thân. Hắn giết người hay định giết nàng, nàng cũng không sợ — dù rõ ràng nàng rất muốn sống.
Thoáng chốc, hắn thậm chí nghĩ một cách hoang đường: trong mắt nữ nhân này, mạng người e rằng còn chẳng bằng một quả trái cây dập nát đặt trên bàn đá.
Rất đặc biệt — một người liều mạng sống, lại không sợ chết.
An Nhiễm từng nghĩ ra vô số lý do để giải thích vì sao Hoàng thượng đối xử đặc biệt với mình, nhưng không ngờ… chỉ vì gan dạ mà lọt vào mắt xanh hắn.
Chẳng lẽ dung mạo của nàng lại không có chút giá trị nào sao?
Hai người đều không nhắc tới lời đồn, cung điện tĩnh lặng, chỉ còn lại giọng đọc nhẹ nhàng của nàng. Đêm khuya, sự ồn ào trong lòng dần lắng xuống, bị tiếng nàng làm dịu.
An Nhiễm cũng gạt hẳn những đàm tiếu vô nghĩa ra khỏi đầu. Mỗi ngày đến Sùng Chính Điện đọc tấu chương, thời gian còn lại thì nằm hưởng thụ, cuộc sống thoải mái hơn nhiều.
Vật dụng trong Thanh Phong Viện nay đều được nâng cấp, nàng chẳng mặn mà với việc giao lưu. Các cung phi mời nàng ra ngoài ngắm hoa, cho cá ăn, đánh cờ… nàng đều từ chối.
Tả Quý phi thì khác, liên tục nhiều ngày sai người tới mời nàng đến thỉnh an, nhưng lần nào nàng cũng tìm cớ từ chối.
Các phi tần đã chuẩn bị sẵn kịch bản đấu đá, nhưng An Nhiễm thì không tiếp chiêu. Phần lớn chỉ dám gửi thiếp mời, không ai dám công khai gây chuyện — ngoại trừ Tả Quý phi.
Hôm đó, mưa bụi lất phất. An Nhiễm che ô, cẩn thận vén váy tránh vũng nước, lại bất ngờ gặp nữ tử có địa vị cao nhất hậu cung.
“Thật là trùng hợp.”
Tiếng nàng ta vọng qua màn mưa, nghe có phần mơ hồ.
An Nhiễm khẽ nâng ô, liền thấy sáu cung nữ che một chiếc ô khổng lồ đủ cho bảy tám người, nhưng bên dưới chỉ có mình Tả Quý phi. Nước mưa không chạm tới mặt, lớp trang điểm vẫn nguyên vẹn, kiêu sa.
“Thỉnh an Quý phi.”
Khoảng cách xa, lại có màn mưa che, nàng không nhìn rõ sắc mặt đối phương, nhưng vẫn hành lễ, không kiêu ngạo, không sợ hãi.
Tả Quý phi chậm rãi nói:
“Miễn lễ. An mỹ nhân hiện được sủng ái, không để ai vào mắt, bổn cung không dám nhận.”
“Nương nương nói đùa rồi.”
“Bổn cung… không bao giờ nói đùa.”
Câu này khiến An Nhiễm thoáng nghẹn lời — thật sự chẳng biết phải đáp thế nào.
An Nhiễm vẫn giữ nguyên nụ cười, một tay che ô, một tay ôm lò sưởi. Trong thời tiết mưa gió thế này, một cái lò sưởi sao đủ ấm? Gió lạnh quét qua, nàng khẽ hắt xì.
“Xem ra An mỹ nhân là người thật thà. Mấy hôm trước nói thân thể bất ổn, bổn cung còn tưởng nàng cố tình tìm cớ để lảng tránh. Hôm nay trông thế này… có vẻ quả thật là bệnh rồi.”
Tả Quý phi khẽ cười, lần này là cười thật, giọng nói nghe rõ ràng vui vẻ hơn:
“Đã bệnh như vậy, bổn cung sao nỡ để nàng một mình đi trong mưa. Hoàng thượng cũng thật là, không biết sai người chăm sóc nàng. Hôm nay đã có duyên gặp, bổn cung sẽ tốt bụng đưa nàng một đoạn.”
Nghe tới đây, ý đồ của nàng ta đã quá rõ. Một màn “tình cờ” này, vốn là nhắm đến Hoàng thượng. Không dám trực tiếp gặp người, liền dùng nàng làm chiếc cầu nối.
Chỉ là điều khiến An Nhiễm ngạc nhiên không phải trí khôn của Tả Quý phi, mà là… tài ăn nói. Nói nhiều quá, nói luôn cả phần của người khác, khiến nàng chẳng còn gì để chen vào.
Đường đường là Quý phi, hạ mình đưa đón, nếu nàng từ chối thì chẳng khác nào “cắn Lữ Động Tân, không biết lòng tốt của người ta”. Huống hồ trước đó, nàng đã lấy lý do sức khỏe để từ chối tới thỉnh an. Giờ mà từ chối nữa, chẳng phải tự vả vào mặt mình sao.
Thế là, khi đến Sùng Chính Điện, đối diện ánh mắt đầy ngạc nhiên của Hoàng thượng, nàng chỉ còn cách nhún vai, lặng lẽ nói bằng ánh mắt:
Đều tại miệng lưỡi ta không trơn tru.
Tả Quý phi như ý nguyện, vừa bước vào đã dồn toàn bộ sự chú ý lên Hoàng thượng:
“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.”
Giọng nghẹn ngào, mắt hoe đỏ, nước mắt chực rơi, vẻ mặt uất ức như mang cả mối oan thiên cổ.
An Nhiễm vừa vào cửa đã tháo áo choàng ướt đẫm. Thực ra không nên bị ướt đến vậy — nhưng trên đường, Tả Quý phi dẫn đầu bước nhanh, nàng phải mải miết đuổi theo. Sáu cung nữ của Quý phi che một chiếc ô khổng lồ, không để mưa vấy một giọt; còn nàng… áo choàng ướt, tóc cũng ướt một mảng lớn.
Lúc này, Tả Quý phi vẫn kiều diễm, son phấn hoàn hảo. Còn nàng, tóc ướt dính vào má, môi tím tái vì lạnh — không cần soi gương cũng biết sắc mặt chẳng còn đẹp đẽ.
Đang định nhân lúc treo áo mà lén chỉnh lại tóc, lau bớt nước trên mặt, thì một bàn tay ấm áp nâng cằm nàng lên.
“Sao lại ướt thế này?”
Kỳ Diêm nắm lấy mặt nàng, bàn tay rộng gần như bao trọn cả gương mặt. Vẻ mặt nghiêm nghị, không hề câu nệ, hắn trực tiếp đưa tay lau nước.
An Nhiễm thấy không có gì, liền nghiêm túc đáp:
“Có lẽ thần thiếp thiếu một cái ô đủ che ba người.”
Ô che sáu người thì không cần, loại đó… nàng chẳng đủ sức chống.
Nói xong, nàng ngoan ngoãn đứng yên, mặc cho Hoàng thượng lau mặt — động tác chẳng mấy dịu dàng nhưng lại quen thuộc.
Giữa hai người, sự dè dặt đã bớt đi, thay vào đó là thứ tự nhiên khó nói thành lời.
Nhưng trong mắt Tả Quý phi, cảnh tượng này lại là sự thân mật khác thường.
Nàng ta lập tức siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay mà không hay. Chỉ là mấy giọt mưa đông, bị ướt thì có gì to tát? Hoàng thượng cần gì phải đích thân lau mặt cho một mỹ nhân?
Hơn nữa, hắn làm vụng về, cứng nhắc, gương mặt căng thẳng, suốt quá trình không nói một câu, chẳng tỏ ra đau lòng — nhưng trong mắt Tả Quý phi, hắn… vừa đau lòng, vừa giận dữ.
Đến mức này, e là không chỉ đơn thuần là sủng ái. Hắn thật sự… quan tâm.