Vốn dĩ nhìn thấy Tề Hàm khiêu khích, Lý Kỳ đã định sẽ xắn tay áo lên, để Kỳ Vũ Thu đỡ làm ra chuyện ngu ngốc nào đó cho người ta nắm được điểm yếu, nhưng anh ấy không ngờ được thằng nhóc này thế mà lại sắc mặt không đổi thật sự khiến anh ấy hơi mừng.
"Công ty đã hủy hợp đồng với Tề Hàm rồi." Lý Kỳ sợ Kỳ Vũ Thu kìm nén sự tức giận rồi lại làm ra chuyện gì đó ngu ngốc, anh ấy chủ động nói ra kết quả xử lý với cậu: "Tối qua sau khi em rời đi, có không ít người mới trong công ty đã cùng nhau tố cáo hắn. Mấy người mới có tư chất tốt nhất bị hắn hành cho suýt nữa thì trầm cảm."
Vốn dĩ chẳng có ai dám đụng vào hắn, nhưng ai bảo hắn xui xẻo vừa hay đụng phải tảng đá là Kỳ Vũ Thu chứ.
Kỳ Vũ Thu cười, nói: "Loại người như hắn đi đến đâu cũng không thể sống tốt. Lòng dạ quá đen tối, không đụng phải em thì vận khí của hắn cũng hết rồi."
Tổng giám đốc phụ trách nghệ sĩ của giải trí Tụ Thượng tên là Tôn Chí, lúc hai người đến phòng làm việc của tổng giám đốc Tôn thì anh ta đang nói chuyện với một người đàn ông khoảng 30 tuổi.
Vóc người của người đàn ông kia gầy còm, lọn tóc hơi xoăn rủ xuống bên vành tai, khuôn mặt không giống với những chàng trai trẻ đẹp đang được yêu thích hiện nay mà đẹp trai theo kiểu đầy nam tính, chỉ là giữa lông mày toát lên vẻ âu sầu khiến khí chất của người đó chìm đắm trong trạng thái chán nản.
"Cậu vẫn muốn mở concert ư? Bây giờ đã là thời đại nào rồi, không có ai chịu nghe cậu hát nữa đâu. Cậu hiểu chưa?" - Tôn Chí ra hiệu cho Kỳ Vũ Thu chờ ở đó đã, anh ta không hề nể mặt người đàn ông kia dù chỉ một chút. Rồi lại nói tiếp: "Tôi biết cậu là người có công với công ty, nhưng công ty bây giờ đã không còn là cái xưởng nhỏ chừng mười mấy người hồi trước nữa, còn có mấy trăm người còn chờ cơm ăn kìa, tôi không thể ném tất cả tiền trôi theo dòng nước được!"
"Một lần cuối cùng thôi." Người đàn ông đó mở miệng, trong giọng nói trầm thấp có thêm chút khàn khàn: "Sau khi mở xong concert tôi sẽ giải nghệ."
Dường như Tôn Chí có hơi tức giận: "Giải nghệ, lại là giải nghệ, não cậu đang nghĩ cái gì đấy? Cậu mới bao nhiêu tuổi chứ, không cần kiếm tiền, không cần ăn cơm à? Tôi bảo cậu tham gia gameshow, cậu thì hay rồi, có cốt khí, có cốt khí thì tự mình gom tiền lại mà mở concert lấy!"
Người đàn ông bỗng nhiên bật cười: "Không có ai nghe tôi hát nữa, tôi còn ở lại làm gì? Lên mấy cái gameshow kia để giở trò dối trá, khen ngợi mấy kẻ chẳng hiểu gì về âm nhạc, dùng một chút danh tiếng mà tôi có để lừa gạt nhưng người mê âm nhạc, chỉ vì đổi lấy miếng cơm sao?"
Tôn Chí lạnh mặt nói: "Không phải bây giờ đều vậy sao? Có thể có cơm ăn là đã tốt lắm rồi, tranh thủ bây giờ vẫn còn có người nhớ đến danh tiếng của cậu, chứ mấy năm nữa ngay cả mấy đứa bé cũng không nhớ cậu là ai đâu."
"Tôi không làm được." Người đàn ông nắm lấy tóc mình, sắc mặt như có phần đau khổ: "Tôi không làm như vậy được, thôi vậy."
"Cậu về suy nghĩ kĩ đi, trong tay tôi vừa hay có một show sống còn đang thiếu người, cậu cứ suy xét cẩn thận, chưa biết chừng sau khi tham gia xong cậu có thể mở được concert."
Người đàn ông cười khổ, người đó đứng dậy lịch sự chào hỏi Kỳ Vũ Thu và Lý Kỳ rồi đi mất.
Đợi sau khi người đó rời đi, tổng giám đốc thở dài: "Bản chất ương ngạnh, không hiểu thời thế."
Kỳ Vũ Thu lắc đầu: "Chắc có lẽ là thật sự yêu thích sự nghiệp của mình."
Luôn có một kiểu người, dùng cả cuộc đời mình, thậm chí là sinh mạng của mình để yêu thích một việc. Nếu nói bọn họ ngu ngốc, Kỳ Vũ Thu không đồng ý. Kiểu theo đuổi đơn thuần này là thứ mà rất ít khi gặp được nhưng lại cực kỳ động lòng người.
"Đam mê không thể thành cơm ăn được." Tôn Chí thở dài nói: "Mục đích bảo hai người đến đây hôm nay chắc hai người cũng rõ rồi, thế thì, nói nghe xem, hai người có ý kiến gì về việc phát triển sau này?"
Tài nguyên mà Lý Kỳ có thể tranh thủ không nhiều, tất nhiên là nói về sự sắp xếp của công ty, Tôn Chí nhìn Kỳ Vũ Thu, nói: "Vũ Thu à, đã nghĩ kỹ xem sau này sẽ đi theo con đường nào chưa? Muốn đi theo con đường làm nghệ sĩ có độ nổi tiếng cao, siêu hot hay là muốn làm diễn viên, nổi tiếng từng bước một?”
Kỳ Vũ Thu nghĩ đến nguyện vọng của nguyên thân, cậu xoa cằm nói: "Tôi muốn hỏi một chút, như thế nào mới được coi là đứng ở nơi cao nhất trong giới giải trí?"
Lý Kỳ: ...
Tôn Chí: ...
Lý Kỳ cảm thấy bệnh tim của mình lại sắp phát tác rồi, sao Kỳ Vũ Thu luôn có thể dùng một câu khiến anh ấy tức chết nhỉ? Đây là tài năng thiên bẩm gì vậy!
"Tôi chỉ hỏi chơi thôi." Nhìn thấy biểu cảm của hai người có vẻ không đúng, Kỳ Vũ Thu bình tĩnh nói.
"Ờm... Vũ Thu có chí hướng như vậy là một việc tốt, có mục tiêu mới có động lực phấn đấu." Tôn Chí ho khan rồi lúng ta lúng túng nói, trong lòng lại âm thầm khinh thường Kỳ Vũ Thu.
Ngay cả nghệ sĩ có độ nổi tiếng cao hết thời cũng không được tính, còn đòi là đỉnh cao của giới giải trí, cũng không tự lượng sức mình, nếu không phải công ty có hợp tác với nhà họ cố thì đường đường là một tổng giám đốc như anh ta cần gì phải ở đây lập kế hoạch con đường phát triển cho một nghệ sĩ cỏn con gần như không cứu nổi nữa chứ!
Tôn Chí đưa một tờ giấy cho Lý Kỳ, nói: "Đây là kế hoạch của tôi, cậu xem đi, hình tượng hiện tại của Vũ Thu không tốt lắm, thế nên tốt nhất là yên tĩnh một thời gian trước đã. Trong khoảng thời gian này tìm mấy vai phụ trong mấy tác phẩm lớn, chờ tin tức trên mạng lắng xuống, lúc đó cũng vừa công chiếu để tăng độ nhận diện, xong rồi lại nhờ mấy nghệ sĩ đi trước có danh tiếng tốt nói mấy câu tẩy trắng."
Sau đó tham gia gameshow, dựng lên hình tượng với tính cách trái ngược, sau đó nữa có thể đi theo quy trình bình thường nhận 1 - 2 bộ phim thần tượng, cái bảng kế hoạch này có thể nói là rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của Kỳ Vũ Thu.
Tất nhiên là Lý Kỳ không có ý kiến gì, kế hoạch mà Tôn Chí đưa ra chính là con đường mà anh ấy có nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Cho dù là tác phẩm lớn hay là gameshow thì sau này đều là những thứ mà anh ấy không thể nào với tới được.
Kỳ Vũ Thu muốn nói lại thôi, sau khi bị Lý Kỳ trừng mắt liếc một cái thì lập tức ngậm miệng.
"Tôi đã liên hệ với đạo diễn Thường Ngôn rồi, sắp tới Vũ Thu cứ quay phim với đạo Thường cho tốt trước đã, chờ có kịch bản thích hợp đưa đến, tôi lại tìm hai người sau." - Tôn Chí nói: "Không còn việc gì nữa thì hai người cứ đi làm việc của mình đi, khoảng thời gian này vất vả cho cậu rồi Lý Kỳ."
Lý Kỳ nói lời cảm ơn rồi dẫn theo Kỳ Vũ Thu rời khỏi văn phòng.
"Vừa nãy em định nói gì đấy?" Lý Kỳ hỏi Kỳ Vũ Thu.
Kỳ Vũ Thu: "Không phải anh còn ký hợp đồng với Trình Vũ sao?"
Lý Kỳ vỗ trán một cái, anh ấy quên khuấy luôn chuyện này: "Không được, gameshow kia em không thể đi. Nếu như em thiếu tiền thì anh sẽ trả tiền vi phạm hợp đồng cho em trước."
Kỳ Vũ Thu không đồng ý: "Lúc chán nản thì anh ấy tìm đến em, bây giờ có con đường khác rồi lại bỏ rơi người ta. Đây không phải đồ tồi thì là gì?"
"Đồ tồi cái quái gì, em có biết đồ tồi là gì không?" Lý Kỳ thốt lên một tiếng "hừ", thằng nhóc này càng ngày càng nói chuyện không đáng tin: "Được rồi, em muốn đi thì đi, còn chưa chắc sẽ được phát sóng nữa."
Bạn đang đọc bản dịch “Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai" được thực hiện bởi TYT, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.
Hai người đi đến ngã rẽ, Kỳ Vũ Thu nhìn thấy lão quỷ có sắc mặt u ám vừa nãy đang đứng dựa vào tường, bên cạnh có khí đen hiện ra mờ mờ ảo ảo, thế là cậu bảo Lý Kỳ đi trước.
Cậu đi qua bên đó thì nghe thấy trên cầu thang có tiếng cãi nhau, xuyên qua khe hở của cửa cậu nhìn thấy trong đó có một người đàn ông là người mà cậu vừa nhìn thấy trong văn phòng của Tôn Chí và người còn lại là một cậu thanh niên ăn mặc theo mốt.
"Thầy Thịnh, anh để em hát mấy bài hát kia của anh đi, như thế mới có nhiều người nghe hơn, đấy chẳng phải điều mà anh mong muốn sao?" Giọng điệu của Diêm Văn Quang ngả ngớn, miệng thì gọi thầy nhưng trên mặt lại chẳng nhìn thấy chút tôn trọng nào cả.
Gã vừa lấy được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất của hạng mục phim truyền hình nhờ vào một bộ phim thần tượng đề tài chiến tranh, công ty định tranh thủ khi gã còn đang có sức hút sẽ cho gã ra album và xây dựng hình tượng tài tử.
Ban đầu công ty mua mấy bài nhạc từ chỗ khác rồi tìm người viết lời, sau đó thì điền tên gã vào phần soạn nhạc, viết lời, gã lại không thích mấy bài nhạc đấy. Bài hát quá bình thường không xứng với địa vị và danh tiếng của gã bây giờ, gã cảm thấy chỉ có nhà viết lời hàng đầu mới có thể viết ra lời bài hát mà gã muốn nhưng những người đó đều từ chối gã.
Lúc đó Diêm Văn Quang tức tới nỗi chửi ầm lên, người nào người nấy đều là mấy lão già hết thời mà chảnh cái gì chứ. Gã hát bài hát của mấy người đó là vinh hạnh của họ, không một ai hiểu rõ thời thế hết!
Ngay lúc gã đang định từ bỏ, gã lại tình cờ nhìn thấy bản nháp của Thịnh Tuấn. Gã vừa liếc mắt một cái là đã cảm thấy bài đó nên là tác phẩm của Diêm Văn Quang gã đây!
Tuy nhiên khi người đại diện của gã tìm đến Thịnh Tuấn lại bị anh ấy từ chối, gã thật sự rất muốn nhưng mà bài hát là của anh ấy nên gã mới âm thầm tìm đến Thịnh Tuấn.
Thịnh Tuấn nhìn thấy cậu thanh niên còn nhỏ hơn bản thân gần 10 tuổi ngang ngược càn rỡ, không coi ai ra gì, không có tài cũng chẳng có đức, nhưng gã có triệu fans nên gã còn có giá trị hơn cả ca sĩ đã hết thời biến mất khỏi mắt công chúng như anh ấy.
"Bài hát của tôi không bán, cậu đừng mơ tưởng nữa." Thịnh Tuấn biết Diêm Văn Quang tìm anh ấy, cũng biết ý của lãnh đạo công ty. Bọn họ chỉ nể tình anh ấy đã đồng hành từ khi công ty mới thành lập, không tự mình đến nói chuyện với anh ấy cũng coi như giữ chút thể diện cuối cùng cho nhau.
Diêm Văn Quang không ngờ Thịnh Tuấn thế mà lại dám từ chối gã, gã trợn tròn mắt nói: "Anh nói gì cơ? Không bán cho tôi ư? Thịnh Tuấn, tôi gọi anh một tiếng thầy Thịnh, anh còn tưởng mình giỏi lắm à? Không tự nhìn lại xem tình huống hiện tại của anh như thế nào sao, ra ngoài có ai nhận ra anh không?"
"Không cần cậu quan tâm, tôi không bán bài hát đó!" Cho dù Thịnh Tuấn là người có học thì cũng chịu nổi một kẻ hậu bối mắng chửi mình, sắc mặt anh ấy sầm xuống ngay tức thì.
Diêm Văn Quang giễu cợt: "Được, không bán, tôi nói cho anh biết, thứ mà tôi muốn không có gì là không có được. Tôi vốn định cho anh góp mặt trong buổi concert của tôi đấy, bây giờ xem ra đúng là có người nể mặt mà người ta chẳng thèm."
Cơn tức dâng lên trong lòng Thịnh Tuấn, anh ấy gằn giọng nói: "Bài hát của tôi có thể sẽ cho người khác nhưng tuyệt đối không phải là cậu, bởi vì người như cậu KHÔNG XỨNG!"
"Anh!" - Diêm Văn Quang tức đến nỗi mắt đỏ ngầu, từ lúc gã nổi tiếng đến bây giờ, cho dù là tổng giám đốc của công ty cũng không dám nói chuyện với gã như vậy mà Thịnh Tuấn này lại quá phách lối!
Gã giơ tay lên không chút do dự, gã tin rằng cho dù gã đánh Thịnh Tuấn thì công ty cũng chẳng làm gì gã cả.
Trong khoảnh khắc khi Diêm Văn Quang giơ tay lên, cửa cầu thang chuyển động kẽo kẹt, trong không gian khép kín bỗng nổi lên một cơn gió lạnh. Cơn gió kia tạo thành vòng xoáy rồi quấn lấy gã, sau đó bỗng nhiên gã cảm thấy chỗ cổ hơi lành lạnh, tức thì cổ họng gã như bị ai đó bóp lấy, gần như khiến gã không thở nổi. Gã vươn tay kéo lại cổ áo nhưng chẳng có tác dụng.
"Rầm!" Hình như có tiếng có rống giận dữ vang lên bên tai Diêm Văn Quang, gã nhìn xung quanh, mồ hôi lạnh túa ra, gã không dám ở lại nữa. Gã không để ý vẻ mặt của Thịnh Tuấn đang tràn đầy vẻ ngạc nhiên, kéo cửa chạy đi mất.
Kỳ Vũ Thu đứng ở trong góc nhỏ, cậu nhìn theo cậu thanh niên đang luống cuống bỏ chạy, lúc quay đầu lại, lão quỷ hiện ra khí đen mờ mờ ảo ảo đang cúi đầu nhìn tay mình.
"Tôi, tôi đánh người rồi." Lão quỷ hơi lúng túng, ông ấy chết rất lâu rồi, ông ấy chưa từng có loại ý nghĩ này, nói: "Do tôi giận quá thôi."
Kỳ Vũ Thu gật đầu: "Ông bóp cổ người ta nhưng thế cũng không tạo thành vết thương nhẹ đâu nhỉ?"
Lão quỷ vội vàng gật đầu: "Đúng! Có đến bệnh viện giám định cũng không phải vết thương nhẹ, tôi không dùng bao nhiêu sức."
Không tạo thành vết thương nhẹ, cũng không thể nói rằng ông ấy phạm pháp, cho dù cảnh sát có tìm đến cùng lắm là dạy dỗ mấy câu mà thôi. Nghĩ như thế, lão quỷ thở phào, hồi ông ấy còn sống ông ấy là một người tuân thủ pháp luật, sau khi chết ông ấy cũng phải là quỷ tuân thủ pháp luật.
"Thế, cậu sẽ thu tôi hả?" Lão quỷ cẩn thận hỏi, ông ấy biết Kỳ Vũ Thu không phải người bình thường, nói không chừng còn là người xuất thân từ đạo quán nào đấy. Nhìn thấy ông ấy làm hại người khác, cậu còn có thể để ông ấy tiếp tục ở đây chắc?
Kỳ Vũ Thu liếc mắt nhìn ông ấy: "Ông có tiền không?"
Lão quỷ sửng sốt rồi lắc đầu. Ông ấy chết rồi, làm gì có tiền chứ.
"Không có tiền còn muốn tôi làm việc? Ông mơ đẹp đấy!" Vẻ mặt của Kỳ Vũ Thu khinh bỉ.
Lão quỷ sửng sốt một hồi, ông ấy không nhịn được mà bật cười: "Cảm ơn, cảm ơn cậu."
Kỳ Vũ Thu xua xua tay.
Thịnh Tuấn vẫn luôn ở trong cầu thang không đi ra, lão quỷ lộ ra vẻ mặt chán nản: "Tôi chưa từng nghĩ tới, anh ấy sẽ ở trong tình cảnh như thế này."