Kỳ Vũ Thu cảm thán xong bèn xoay người đi, tức thì bị một đống gì đó đen tuyền đập thẳng vào mặt. Luồng khí đen tỏa ra quanh đứa trẻ, nó trừng mắt nhìn cậu bằng ánh mắt như có thâm cừu đại hận. Cậu cho rằng nó đang trách cậu chưa cho nó nghe “Thái Thượng Tam Sinh Giải Oan Diệu Kinh" đủ 24 giờ, bèn vỗ đầu nó nói: “Tiểu Quang, hôm nay xong việc rồi, ngày mai chắc chắn sẽ mua cho nhóc một chiếc máy nghe nhạc”. 

Tiểu Quang không thèm để ý cái tên khó hiểu này nữa, nó duỗi bàn tay xoa xoa cái đầu trọc của mình, lúc này mới dịu giận chỉ vào cái bụng nhỏ, vỗ hai cái cho hay đã đói bụng rồi. Thế này thì Kỳ Vũ Thu hiểu, nhóc con này muốn ăn thứ gì đó. Cậu nói: “Mai đi. Mai sẽ ra ngoài mua nhang đèn cho nhóc. Hôm nay chịu khó chút xíu".

Tiểu Quang thở dài, xoay người ghé vào cửa sổ ngồi yên bất động.

Sau khi rửa mặt xong, Kỳ Vũ Thu để điện thoại lên bàn, nhìn đứa bé chán chường tới mức phải khự ngón tay mình, không khỏi thở dài. Mặc dù nó bị chết thảm và hoá thành oan hồn, nhưng dù sao nó vẫn là một đứa trẻ chỉ mới vài tuổi, vốn dĩ ham chơi, sao có thể không cảm thấy buồn khi bị nhốt trong căn nhà nhỏ một mình từ ngày sang đêm chứ. 

Kỳ Vũ Thu nhích tới trước mặt nó, nói: “Ngày mai sẽ mua cho nhóc một món đồ chơi, nhóc muốn thứ gì?” 

Mặc dù bé đầu trọc vẫn im lìm và buồn bã, nhưng trong đôi mắt chết lặng của nó lại xuất hiện tia sáng. 

Kỳ Vũ Thu thấy nó không thể nói chuyện, bèn gửi tin nhắn cho Đặng Triều, hỏi xem bây giờ con nít thích những thứ gì, Đặng Triều nhanh chóng gửi cho cậu mấy đường link.

Kỳ Vũ Thu “click” vào, dẫn thẳng đến một ứng dụng điện thoại có giao diện là đủ thứ hình thú cưng hoa hoè loè loẹt. 

Kỳ Vũ Thu gãi đầu, đưa điện thoại đến trước mặt bé đầu trọc: “Nhóc xem mình thích cái nào?”. 

Bé đầu trọc vốn muốn gìn giữ một chút tôn nghiêm oán quỷ của mình, nhưng 2 giây sau đã duỗi tay ra chọn lựa trên giao diện, nó rầm rì muốn Kỳ Vũ Thu cuộn xuống, cuối cùng khi nhìn thấy hai chú gấu Boonie mới dừng tay, nhìn Kỳ Vũ Thu bằng đôi mắt long lanh. 

Kỳ Vũ Thu “click” mở. Sau màn âm nhạc vui tươi, cuộc chiến vui nhộn giữa hai chú gấu và một người đầu trọc bắt đầu. Bé đầu trọc xem mê ly, Kỳ Vũ Thu định bụng xem cùng nó một lúc rồi đi ngủ, hai chú gấu thì có gì đẹp, sao đẹp bằng cậu đóng chứ. 

Hai tiếng đồng hồ sau: A ha ha ha hay thật, có thể xem hai mươi tập nữa trước khi trời sáng! 

Trong lúc Kỳ Vũ Thu xem phim hoạt hình cùng bé đầu trọc, Bắc Kinh lại xảy ra một chuyện lớn: Chủ tịch tập đoàn Chu thị - Chu Hưng Văn bị tạm giam bởi vì tình nghi có liên quan đến vụ án mạng. 

Vào lúc nửa đêm, Chu Hưng Văn đến Cục cảnh sát nói rằng chính ông ta đã giết chết cha mình, bây giờ cha của ông ta đến tìm ông ta để đòi mạng, cảnh sát dựa theo lời khai của ông ta nhanh chóng tìm được chứng cứ ông ta giết cha. Chẳng mấy chốc tin tức đã lan truyền trong khắp giới thương nhân Bắc Kinh, tất cả mọi người đều bị sốc. Đang làm chủ lớn cơ mà, sao lại giết cha mình chứ, bị điên à?

Có nguồn tin vỉa hè cho hay người này không phải là cha ruột của Chu Hưng Văn. Ông Chu vốn là một thầy giáo, Chu Hưng Văn là con của một người bạn của ông cụ. Bạn của ông cụ phạm tội bị phán tử hình, ông cụ mới nhận nuôi Chu Hưng Văn khi ấy chưa tròn 1 tuổi. Vì Chu Hưng Văn, ông cụ ở vậy cả đời. Ai có mà dè lại bị thứ ăn cháo đá bát này hãm hại. Song, thấy Chu Hưng Văn xảy ra chuyện rồi, mọi người cũng không khỏi cảm thán, ông trời vẫn có mắt. 

Bạn đang đọc bản dịch “Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai" được thực hiện bởi TYT, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

Hôm sau, mới sớm tinh mơ Kỳ Vũ Thu đã nhận được cuộc gọi của Cố Trường Thanh. Ông thuật lại chuyện nhà họ Chu qua điện thoại bằng giọng điệu nặng nề: 

“Tôi cũng không ngờ Chu Hưng Văn lại điên như vậy, chuyến này chắc nhà họ Chu xong rồi”. 

Kỳ Vũ Thu ngáp một cái, nói: “Nhân quả tuần hoàn, làm nhiều việc ác mà kết cục như vậy đã là nhẹ rồi”.

Cố Trường Thanh thở dài, ông và Chu Hưng Văn làm bạn với nhau nhiều năm, bỗng nhiên nhận ra Chu Hưng Văn chẳng khác nào loài cầm thú, trong cơn hoảng hốt lại có phần lớn là sợ hãi. Chừng ấy năm trời, không biết người này đã lén lút làm bao nhiêu chuyện xấu. 

Vừa nói chuyện điện thoại xong thì chú Lưu gọi Kỳ Vũ Thu xuống ăn sáng, cậu đi xuống lầu với đôi mắt thâm quầng. 

Mẫn Dục thấy quầng thâm mất của Kỳ Vũ Thu, cộng thêm điệu bộ như thể còn chưa tỉnh ngủ thì nhíu mày hỏi: “Làm gì cả đêm qua vậy?”.

Kỳ Vũ Thu húp một hớp cháo, ngẩng đầu nhìn anh: “Không làm gì cả".

Chỉ xem phim hoạt hình cùng Tiểu Quang một lúc thôi.  

Mẫn Dục thấy cậu buồn ngủ chả buồn cử động thì hết cách, đành gắp cho cậu một chiếc bánh bao: “Bữa sáng cần phải ăn no, ăn nhanh rồi đi ngủ bù. Cậu vẫn chưa 20 tuổi, cơ thể còn đang phát triển. Sau này phải đi ngủ trước 11 giờ”. 

Kỳ Vũ Thu ngơ ngác gật đầu, cậu thật sự đã đánh giá cao tình trạng cơ thể hiện tại của mình. Trước kia không ngủ cũng không hề hấn gì, bây giờ thì thảm rồi. Vì vậy cậu phải ăn ngon ngủ khỏe, cố gắng rèn luyện. Cơ thể khỏe mạnh mới có nhiều tinh lực hơn, thức đêm xem phim hoạt hình…

Mẫn Dục thấy Kỳ Vũ Thu đã ăn hết bánh bao, tiếp tục gắp xíu mại và trứng chiên vào đĩa của cậu. Cậu hoàn toàn không kén ăn, ngoan ngoãn ăn hết miếng này đến miếng kia cho đến khi xong bữa. 

Bỗng nhiên Mẫn Dục có cảm giác y hệt mình đang nuôi một bé thú cưng, nhất là khi Kỳ Vũ Thu ăn xong quả trứng chiên rồi lại giương mắt nhìn anh. Cậu trai trẻ môi hồng răng trắng cứ như biến thành một chú mèo nhỏ đang chờ được cho ăn. Tức thì chạm trúng điểm cảm thấy dễ thương của anh. Thế là tổng giám đốc Mẫn bắt đầu làm tròn trách nhiệm cho ăn, cho chú mèo nhỏ Kỳ lười biết này ăn no rồi mới rời khỏi bàn ăn. 

Mẫn Dục đi rồi, chú Lưu trông chừng Kỳ Vũ Thu trở về phòng ngủ theo lời anh dặn. 

Kỳ Vũ Thu thật sự buồn ngủ chết đi được, sau khi xin Lý Kỳ cho nghỉ, và báo Lưu Hạo buổi chiều đến đón cậu, cậu mới ngã xuống giường và ngủ thật say. 

12 giờ trưa, chú Lưu đúng giờ lên lầu gọi Kỳ Vũ Thu dậy ăn cơm trưa. Kỳ Vũ Thu ngủ được một giấc, tinh thần khá hơn hẳn. Sau khi xuống lầu, cậu nhờ dì để đồ ăn lên bàn trong phòng khách nhỏ rồi bật tivi. Trong tivi vừa hay đang phát tin tức có liên quan đến Chu Hưng Văn.  

Hôm qua lúc Cố Trường Thanh nhắc tới, Kỳ Vũ Thu cũng không quá để ý, hôm nay lại nghe thấy cái tên này, cậu cứ cảm thấy hơi quen. Suy nghĩ hồi lâu cậu mới nhớ ra, hình như Chu Hưng văn này từng xuất hiện trong quyển truyện mà cậu đã đọc kia.  

Chẳng hiểu tại sao nội dung trong truyện dần dần phai nhạt trong trí nhớ của Kỳ Vũ Thu, nhưng cậu không quan tâm lắm. Tuy nhiên cậu lại cảm thấy chắc chắn Chu Hưng Văn này cũng là một nhân vật phản diện trong truyện, mình như chó ngáp phải ruồi giải quyết gọn ông ta luôn. 

Cơm nước xong xuôi, Lưu Hạo đến đón Kỳ Vũ Thu đến công ty. Chú Lưu đưa cho cậu bình nước, bên trong là canh đã nấu sẵn. Cậu ngồi trên xe uống một miếng canh, thở hắt ra đầy thích thú. Tay nghề của đầu bếp nhà Mẫn Dục tốt thật, cuộc sống chỉ ăn rồi ngủ này sung sướng quá đi. 

Sau khi đến công ty, Kỳ Vũ Thu lại một lần nữa bước vào sảnh lớn của Tụ Thượng, vẫn có những ánh mắt khinh thường thoảng qua, nhưng đã tém lại nhiều rồi. Cậu không có hoạt động nào, vốn dĩ có thể nằm nhà nhưng cậu cảm thấy cứ ru rú trong nhà thì tiền không thể nào tự dâng đến cửa được. Đi ra ngoài một chút có khi gặp được người cần sự giúp đỡ hoặc thứ gì gì đó…

Chẳng hạn như lão quỷ đang lảng vảng ở hành lang kia. Nói là lão quỷ chứ thật ra cũng chỉ mới hơn 40 tuổi thôi, chẳng qua ăn mặc cực kỳ tùy tiện, thoạt nhìn có vẻ luộm thuộm. Có lẽ lúc còn sống lão quỷ này sống hơi đê hèn, ông ấy ngồi chồm hổm ở cửa thò đầu vào nhìn lén qua khe cửa. Đã là quỷ rồi mà còn nhìn lén qua khe cửa, đủ thấy rất thường xuyên làm chuyện này. 

Kỳ Vũ Thu đi qua, cũng thử nhìn qua khe cửa. Nhìn thấy mấy đứa trẻ đang nghịch nhạc cụ gì đó mà cậu không quá quen thuộc ở bên trong.   

“Nhìn gì mà nhìn, cuồng rình rập à!” - Ấy vậy mà lão quỷ lại chống nạnh chỉ thằng vào Kỳ Vũ Thu, mắng: “Các cậu chỉ được mỗi cái đẹp mã, đẹp chứ không có dùng được, xoèn xoẹt trên truyền hình và màn ảnh, đến cả giới âm nhạc cũng chẳng chịu buông tha. Nghe coi hát cái gì kia, ồn ào!”. 

Kỳ Vũ Thu móc lỗ tai, nói: “Cái quỷ gì vậy? Ông tự đứng rình cho đã xong lại còn mắng tôi. Sao, muốn đánh nhau à?”.

Lão quỷ giật mình, nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai đi ngang qua, ánh mắt của Kỳ Vũ Thu rõ ràng đang nhìn mình. Ông ấy hoảng loạn tự chỉ vào mình, lắp bắp nói: “Tôi… cậu… cậu nhìn thấy tôi hả?”. 

“Tôi có mù đâu, nhưng mà ông nép ở đây làm gì vậy?”.

Trên mặt lão quỷ lộ ra biểu tình vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, ông ấy duỗi tay tính kéo Kỳ Vũ Thu lại nhưng chỉ là một khoảng không. 

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một cậu thiếu niên đội mũ lưỡi trai màu đen nhìn ra bên ngoài quan sát. Thấy Kỳ Vũ Thu đứng ở cửa, cậu chàng khinh thường ra mặt rồi bĩu môi đóng cửa lại. Nhìn cậu chàng như vậy, biết là sợ Kỳ Vũ Thu đu bám cậu chàng. 

Kỳ Vũ Thu thở dài, rõ ràng là lão quỷ này “ăn ốc" lại bắt cậu “đổ vỏ”. 

“Ông làm gì ở đây vậy?” - Kỳ Vũ Thu đi về phía văn phòng của Lý Kỳ, hiển nhiên lão quỷ cũng nhanh chân đuổi theo. 

Đã quá lâu rồi lão quỷ không nói chuyện với ai, lúc mắng chửi người ta thì nói nhanh lắm, bây giờ lại bắt đầu nói lắp, trước sự mô tả một cách lắp ba lắp bắp của ông ấy, cuối cùng Kỳ Vũ Thu cũng hiểu: ông già này tới đây là để gặp một nam ca sĩ nổi tiếng. 

Chấp niệm mạnh mẽ đến nỗi Kỳ Vũ Thu không khỏi bật thốt lên đầy kinh ngạc. Bây giờ “đu idol” toàn là người trẻ tuổi khoảng mười mấy hai mươi tuổi, một ông già lại đến góp vui gì vậy.  

“Cậu không hiểu đâu, đó không chỉ là một bài hát, mà gọi là rock and roll, thứ tôi nghe được là lời ca sao? Là tình cảm!” - Lão quỷ nói một tràng lằng nhằng. 

“Haiz, tiếc thay, hơn chục năm trước rock and roll trỗi dậy giống như một giấc mộng ngắn ngủi vậy” - Nói đến đây, lão quỷ lại cảm thấy hơi cô đơn. Thế hệ ông ấy là những người đã chứng kiến sự huy hoàng của rock and roll, rồi lại chứng kiến nó qua thời. Không ít người đã rời đi, vẫn có số ít ở lại và Thịnh Tuấn là một trong số đó. 

Kỳ Vũ Thu nói: “Ông muốn gặp anh ấy hay sao?”. 

Lão quỷ im lặng đi cùng cậu đến tận cửa văn phòng Lý Kỳ mới nói: “Tôi không biết, nhưng vẫn chưa muốn rời đi. Có lẽ một ngày nào đó không cảm thấy thú vị nữa thì sẽ đi". 

Kỳ Vũ Thu mở cửa ra, xoay người lại nói với ông ấy: “Thế thì tùy ông, cần giúp đỡ gì cứ đến tìm tôi". 

Đây là chấp niệm chứ không phải oán niệm làm tổn thương người khác, nên cậu cũng không quan tâm lắm. 

Lão quỷ mỉm cười, sau một quãng thời gian dài lại có người nhìn thấy ông ấy, nói với ông ấy mấy câu, ông ấy đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi. 

Lão quỷ đi rồi, Lý Kỳ mới mở cửa nhìn ra bên ngoài với vẻ kỳ quái. Anh ấy hỏi Kỳ Vũ Thu: “Nói chuyện với ai vậy?”. 

Kỳ Vũ Thu lắc đầu, nói: “Không có nói chuyện với ai cả". 

“Được rồi, được rồi. Mau vào đây đi!” - Lý Kỳ không thèm tính toán chuyện nhỏ này với cậu. Nghe nói hôm qua Cố Trường Thanh đến tìm Kỳ Vũ Thu, Lý Kỳ biết chắc chắn công ty sẽ không tiếp tục mặc kệ Kỳ Vũ Thu nữa. Thật vậy, hôm nay giám đốc đã lên tiếng, rằng khi nào Kỳ Vũ Thu đến công ty hãy dẫn cậu đi gặp giám đốc, để vạch ra con đường phát triển trong tương lai cho Kỳ Vũ Thu.

Lý Kỳ thật sự cảm động rưng rưng nước mắt, cái cây mọc lệch mà anh ấy chọn lựa cuối cùng cũng có cơ hội được bẻ thẳng lại rồi. Lần này anh ấy phải trông chừng chặt chẽ thằng nhóc này, không thể để nó tiếp tục làm bậy nữa!  

Lý Kỳ nói: “Tới nơi cũng đừng có ăn nói lung tung đấy, tương lai của em tới đâu thì phải xem hôm nay”. 

Kỳ Vũ Thu còn chưa kịp nghỉ mệt đã bị kéo đi đến văn phòng giám đốc. Trên đường đi hai người họ gặp được Tề Hàm với đôi mắt đỏ hoe, khoảnh khắc gặp thoáng qua nhau, Tề Hàm còn lườm nguýt Kỳ Vũ Thu, nói: “Đừng có đắc ý, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ báo thù này!”.  

Kỳ Vũ Thu cực kỳ bình tĩnh, chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái để hắn đứng nhìn bóng lưng của cậu mà giận đến nghiến răng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play