Kỳ Vũ Thu vừa bước vào phòng ăn đã nhìn thấy Mẫn Dục ngồi cạnh bàn. Lúc này người làm đang bưng đồ ăn lên.

"Cậu đi đâu về vậy?" Mẫn Dục múc một bát canh móng giò hầm đặt xuống trước mặt cậu rồi hỏi.

Kỳ Vũ Thu: "Tôi ra ngoài đi dạo một vòng ấy mà."

Mẫn Dục chỉ cười chứ không nói gì.

Đồ ăn tối nay khá bình thường, gồm bốn món một canh. Kỳ Vũ Thu đã đói đến mức bụng réo "ọc ọc" rồi nên không kịp nói chuyện với Mẫn Dục nữa mà vội vàng cầm đũa lên ăn ngay.

Trên bề mặt mấy món ăn có rất nhiều hành gừng xắt nhỏ. Kỳ Vũ Thu phiền não lựa từng chút một ra. Không lâu sau trong cái đĩa trước mặt cậu đã chứa đầy hành gừng xắt nhỏ.

"Cậu không ăn hành gừng à?" Mẫn Dục hỏi. Sau khi nhận được cái gật đầu của Kỳ Vũ Thu, anh quay lại nói với người làm nấu thêm hai món nữa.

Kỳ Vũ Thu lựa hành gừng mãi không hết nên bắt đầu bực mình. Thấy hai đĩa đồ ăn không bỏ hành gừng được bưng lên, cậu lập tức ngẩng đầu cười với Mẫn Dục một tiếng với ý biết ơn, sau đó ăn một lèo hết sạch cả cơm cả đồ ăn.

Chú Lưu vui vẻ nói: "Ăn nhiều một chút mới tốt. Trong khoảng thời gian này mợ chủ phải ăn nhiều để bổ sung chất dinh dưỡng."

Kỳ Vũ Thu: ...

Cậu xoa xoa bụng mình. Ăn nhiều quá nên bụng ễnh lên như cái trống rồi!

Sau khi cơm nước xong, Mẫn Dục và Kỳ Vũ Thu đi ra phòng khách ngồi "vun đắp tình cảm" theo sự sắp xếp của quản gia là chú Lưu.

Chú Lưu nói bước đầu tiên để vun đắp tình cảm là hiểu lẫn nhau. Ông ấy mất rất nhiều công sức mới sưu tầm được tất cả các tác phẩm từ khi Kỳ Vũ Thu vào giới giải trí đến giờ. Sau khi sắp xếp cho hai người bọn họ ngồi xuống ghế sô pha, ông ấy lập tức chọn ngay một tác phẩm trong đó rồi chiếu lên tivi.

Lúc ca khúc chủ đề với những giai điệu vừa vui tươi vừa ngây thơ vang lên, chú Lưu vui vẻ ngồi xuống chiếc sô pha đơn gần đó, nhường ghế dài cho hai người họ.

Kỳ Vũ Thu thì lại thấy rất hứng thú. Trước kia khi xuống núi làm việc với sư phụ, cậu cũng thường được xem hí kịch ở nhà người khác, chỉ là cậu xem chẳng hiểu gì, chỉ có thể gọi là hóng nửa mùa thôi, còn loại phim được chiếu trên tivi này thì xem qua cũng hiểu.

Tác phẩm mà chú Lưu chọn là một bộ phim thần tượng, chuyện về nữ chính là cô bé lọ lem và nam chính là cậu ấm nhà giàu, motip cũ rích, biên tập thì cẩu thả. Ngay cả trang phục của diễn viên trong bộ phim này cũng là do chính diễn viên tự chuẩn bị, mà Kỳ Vũ Thu vốn có gu thẩm mỹ khác thường thì lại thể hiện rất nổi bật trong bộ phim này.

Mẫn Dục tranh thủ liếc nhìn màn hình tivi một cái trong lúc làm việc thì thấy ngay cảnh Kỳ Vũ Thu mặc áo sơ mi hồng và quần bó màu nâu đang ra vẻ quyến rũ nháy mắt với ống kính.

Anh bị dọa sợ hết hồn, phải vội vàng quay đi chỗ khác. Đến khi nhìn thấy thanh niên mặc áo sơ mi trắng quần jean thoải mái ngồi bên cạnh mình, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn là bình thường như này tốt hơn. Nếu Kỳ Vũ Thu thật sự mặc mấy bộ đồ như trong bộ phim kia thì anh không dám chắc mình sẽ không vứt cậu ra khỏi nhà.

"Sau này cậu đừng vào mấy đoàn làm phim mà ngay cả thợ trang điểm cũng không mời nổi như này nữa." Mẫn Dục lại liếc lên tivi một cái. Kỳ Vũ Thu trong phim đang ngồi dưới đất gào khóc, thật sự rất... Cay mắt!

Kỳ Vũ Thu đang hứng thú ngồi xem, nghe Mẫn Dục nói vậy, cậu "ừm" một tiếng sau đó không biết nghĩ gì mà lại bổ sung thêm: "Sau này tôi sẽ ít nhận đóng phim."

Trước đó cậu tưởng rằng mấy cái thứ như kỹ năng diễn xuất này chỉ cần học một thời gian ngắn là sẽ biết. Nhưng bây giờ cậu đã nghĩ thông suốt rồi, cậu thật sự không thể học được cái kỹ năng nói khóc là khóc được luôn như này.

Nếu cậu đi quay phim tiếp thì chẳng khác gì làm khó bản thân, còn liên luỵ đến người khác nữa.

Mẫn Dục hơi sửng sốt. Ý của anh là những bộ phim như này chẳng có gì hay ho, nếu cậu muốn quay thì nên tham gia mấy đoàn làm phim lớn ấy.

Bạn đang đọc bản dịch “Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai" được thực hiện bởi TYT, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

Anh cứ tưởng Kỳ Vũ Thu sẽ nhân cơ hội này mà đề nghị anh cho cậu một ít hợp đồng. Chuyện này cũng được thôi, dù sao thì anh cũng chỉ tốn một lời nói đã có thể liên lạc với mấy đoàn phim tầm cỡ rồi, chỉ là anh không ngờ cậu nhóc này lại cho mình một câu trả lời ngoài dự kiến như vậy thôi.

Sau khi xem xong tập một, Kỳ Vũ Thu vẫn thấy chưa đã lắm. Chú Lưu thì quay sang khen Mẫn Dục: "Diễn xuất của mợ chủ không tệ chút nào."

Mẫn Dục bối rối: "Chú Lưu, tôi đã nói với chú nhiều lần rồi, đừng gọi cậu ấy là mợ chủ. Còn nữa, kính lão của chú ở ngay cạnh tivi kìa, sau này lúc xem tivi chú nhớ đeo vào."

Chú Lưu cười ha ha: "Tôi vẫn nhìn rõ mà! Tiểu Kỳ diễn rất tốt, rất sống động."

Cảnh nào cũng gào thét, đúng là rất sống động. Mẫn Dục liếc sang bên cạnh thì thấy cậu nhóc nào đó vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình tivi với vẻ thích thú, không hề có chút lúng túng nào. Anh đành lắc đầu cười.

"Được rồi, đến giờ nghỉ rồi." Mẫn Dục tắt tivi. Cuối cùng những âm thanh quỷ khóc sói gào trong đó cũng im bặt.

Chú Lưu gật đầu theo: "Đã đến giờ này rồi cơ à? Tiểu Kỳ mau đi ngủ đi. Cậu chủ cũng đi ngủ với Tiểu Kỳ đi."

Sau đó chú Lưu nhìn theo bóng hai người lên tầng rồi mới cười cười thở phào một hơi. Bây giờ cũng coi như là cậu chủ nhà ông ấy có một mái nhà rồi. Chờ đến khi cậu chủ nhỏ ra đời, mái nhà này sẽ trở nên hoàn chỉnh!

Sau khi lên tầng, Mẫn Dục đưa Kỳ Vũ Thu đến cửa phòng ngủ rồi cúi đầu nói với cậu: "Tôi xem video rồi, cậu đã cứu đứa trẻ kia, làm tốt lắm."

Hôm nay lúc làm việc anh nghe có người bàn tán chuyện Kỳ Vũ Thu cứu người nên đã lên mạng tra thử xem sao, không ngờ sau đó lại thấy được một Kỳ Vũ Thu mà trước đây anh chưa từng thấy.

Cậu trai trẻ trong video mới mười chín tuổi nhưng rất tự tin và quyết đoán, hoàn toàn khác với ấn tượng trước đây của anh về cậu. Người trong video khác hẳn với Kỳ Vũ Thu mà anh quen.

Kỳ Vũ Thu gãi đầu một cái. Cậu chỉ thuận tay cứu người thôi mà, dù là người khác thì cũng sẽ không trơ mắt nhìn người ta chết mà không cứu được, chỉ trùng hợp là cậu biết một số kiến thức mà người khác không biết thôi.

"Cậu nghỉ ngơi sớm một chút." Thấy hai tai cậu nhóc trước mặt mình lại bắt đầu đỏ ửng lên, Mẫn Dục đột nhiên giơ tay lên nhéo dái tai của cậu một cái.

Kỳ Vũ Thu khó hiểu sờ sờ tai mình. Người này lên cơn gì vậy? Sao tự nhiên sờ tai cậu thế?

Thấy vậy, Mẫn Dục lại nổi ý xấu. Anh cười khẽ nói: "Theo lý thì chúng ta cũng đã kết hôn rồi, hẳn là nên ở chung phòng..."

Tới rồi tới rồi! Kỳ Vũ Thu nhìn anh với vẻ cảnh giác. Bọn họ mới gặp nhau được mấy lần thôi mà Mẫn Dục đã để ý đến cậu rồi à?

Những gì cậu lo lắng trước kia hoàn toàn đúng đắn!

"Chuyện này... Không được!" Kỳ Vũ Thu lắp bắp nói. Đùa hả, cậu đường đường là lão tổ của núi Thanh Dương, chung... chung phòng gì chứ!

Mẫn Dục cố gắng nhịn cười nói nốt câu: "Nhưng vì cậu đang "mang thai" nên chúng ta chỉ có thể tạm thời ngủ riêng thôi."

"Ngủ ngon." Mẫn Dục mở cửa giúp Kỳ Vũ Thu, lại đứng đó chờ cậu vào phòng rồi mới thuận tay đóng đóng lại.

Bấy giờ Kỳ Vũ Thu mới thở phào nhẹ nhõm. May mà Mẫn Dục vẫn còn chút phong độ đàn ông, nếu không là chọc cậu phát cáu, cậu kích động đánh cho anh tàn phế luôn thì lại nghiệp quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play