Ở một khu biệt thự khác, trong căn phòng phía Tây Bắc nhà họ Chu có một ông già tóc tai rối bù đang đắp chăn dày nằm trên giường thì chợt phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó ông ta nhảy dựng ra khỏi giường, điên cuồng lục lọi vali hành lý của mình. Đến khi nhìn thấy chiếc gương dưới đáy vali, vẻ mừng rỡ mới xuất hiện trên khuôn mặt nhăn nhó đau đớn của ông ta.
Nhưng lúc phản chiếu lại mặt ông ta thì mặt gương bỗng nứt ra rồi rơi đầy đất nát bấy. Ông già kia thừ người hồi lâu sau đó điên cuồng phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết tuyệt vọng.
Người nhà họ Chu nghe tiếng chạy tới, vừa đẩy cửa ra đã thấy ông già kia nằm dưới đất cười ngu ngơ, nước miếng và nước mũi chảy ra dính đầy mặt, nhìn là biết đã ngu luôn rồi.
"Chuyện này... Chuyện gì xảy ra thế này?? Đại sư, ông làm sao vậy?" Chu Hưng Văn ngạc nhiên nhìn cảnh tượng diễn ra trước mặt mình. Ông ta vội vàng tiến lên muốn đỡ ông già kia dậy nhưng người này không chịu, vẫn cứ ngồi đó cười ngu.
Trước đó Chu Hưng Văn đã bỏ ra một số tiền lớn để mời đại sư từ Tây Nam về đây. Người này chỉ cần giật giật ngón tay thôi đã làm Cố Trường Thanh phải sứt đầu mẻ trán rồi. Đại sư nói mấy hôm nay Cố Trường Thanh sẽ gặp cảnh cửa nát nhà tan nên Chu Hưng Văn đang chờ xem kịch vui, ai mà ngờ đúng lúc này ông ta lại bị ngu!
Chu Hưng Văn luôn cho rằng bản thân mình vừa quyết đoán vừa có năng lực, rõ ràng là tài giỏi hơn Cố Trường Thanh nhưng vì Cố Trường Thanh được sinh ra ở một nơi tốt hơn nên ông ta phấn đấu cả đời vẫn không thể đuổi kịp đối phương. Ông ta cũng để mắt đến mảnh đất kia, thế mà cuối cùng nó lại lọt vào tay Cố Trường Thanh!
Bây giờ ngay cả đại sư ông ta mời tới cũng ngu rồi. Chẳng lẽ ông trời bất công đến vậy sao?!
Chu Hưng Văn đang nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ thì bỗng nhiên có một cơn gió thổi vào khiến cửa đóng chặt lại. Sau đó một tiếng cười nham hiểm vang lên bên tai Chu Hưng Văn khiến ông ta hoảng sợ muốn mở cửa chạy ra ngoài, ai ngờ ông ta dùng đủ mọi cách vẫn không mở được cửa.
"Ai? Rốt cuộc là kẻ nào đang giả ma giả quỷ vậy hả?!" Hai chân Chu Hưng Văn run lẩy bẩy nhưng vẫn cố quát to.
"Chu Hưng Văn, mày không nhận ra giọng tao à?" Giọng nói âm u vang vọng trong phòng. Chu Hưng Văn nhìn về phía phát ra tiếng thì thấy mặt của người cha đã qua đời của mình đang xuất hiện trong những mảnh gương vỡ vụn dưới đất…
Sau khi đốt hết bé người giấy, Kỳ Vũ Thu phủi tay: "Xong phim."
Thấy bốn phía gió êm sóng lặng, Cố Trường Thanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn cậu Kỳ, ngài vất vả rồi."
Lúc này bầu trời bên ngoài đã tối hẳn, lại chẳng có ai ở nhà nên Cố Trường Thanh định mời Kỳ Vũ Thu tới một nơi khác ăn cơm. Kỳ Vũ Thu nghĩ mình đã ra ngoài cả ngày rồi, đến tối còn không về nữa thì không tốt lắm nên từ chối: "Có người đang chờ tôi ở nhà. Bây giờ tôi phải về đây."
Cố Trường Thanh cười ghẹo cậu: "Không ngờ cậu Kỳ còn trẻ vậy mà đã kết hôn rồi. Không biết cô gái nhà nào có phúc được gả cho người vừa tài năng vừa biết quan tâm như cậu Kỳ vậy?"
Kỳ Vũ Thu không thể không biết xấu hổ mà nói mình mới là người gả được nên đành ậm ừ vài câu cho qua.
Bạn đang đọc bản dịch “Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai" được thực hiện bởi TYT, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.
Cố Trường Thanh đích thân tiễn Kỳ Vũ Thu về đến cổng lớn Ngự Hà Loan. Thấy Kỳ Vũ Thu sống ở nơi tấc đất tấc vàng này, ông chẳng những không ngạc nhiên mà còn nghĩ thầm trong lòng rằng quả nhiên vào giới giải trí chỉ là sở thích của cậu Kỳ mà thôi. Người có thể sống trong khu này sao còn để ý chút tiền đó được?
Kỳ Vũ Thu tỏ vẻ đúng là cậu cực kỳ để ý chút tiền đó...
Sau khi xuống xe, Cố Trường Thanh cười nói: "Hôm nay muộn quá rồi nên tôi không làm phiền cậu và vợ cậu nữa."
Nói xong, ông đưa cho Kỳ Vũ Thu một bao lì xì: "Biết cậu thích diễn xuất, trùng hợp là ông bạn tôi có đứa con trai mở công ty nhỏ trong giới. Để tôi về chào hỏi với con trai ông bạn tôi một câu, nếu có kịch bản nào hay sẽ để ý giúp cậu."
Sau khi người ta đi rồi, Kỳ Vũ Thu cầm bao lì xì đứng đó với vẻ mặt phức tạp. Thật ra cậu rất muốn từ chối. Diễn xuất cái gì chứ? Cậu thật sự không giỏi mảng này!
Kỳ Vũ Thu mở bao lì xì ra thì phát hiện bên trong có một tờ chi phiếu và một mặt ngọc cổ hình rồng. Chi phiếu điền ba triệu, còn ngọc thì trước đây được Cố Trường Xuân mua về với giá năm triệu.
Như vậy tức là cậu đi ra ngoài một ngày kiếm được tám triệu.
Mặt Kỳ Vũ Thu vẫn dửng dưng như không. Tiền thôi mà, bây giờ trong mắt cậu thì đây chỉ là một dãy số vô nghĩa mà thôi. Dù sao thì ba triệu này cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Nó là tiền để cậu trả nợ cho người ta thôi.
Lưu Hạo tận tâm tận lực đứng chờ ở cửa khu nhà. Thấy Kỳ Vũ Thu đi vào, anh ấy lập tức đi ra chào hỏi, lại dẫn cậu về tận cửa nhà rồi mới rời đi.
Kỳ Vũ Thu gõ cửa nhưng người ra mở cửa không phải Mẫn Dục mà là một ông lão tóc hoa râm ăn mặc gọn gàng chỉnh tề.
Vừa nhìn thấy cậu, ông lão bèn nhếch miệng để lộ một nụ cười vô cùng mất tự nhiên: "Mợ chủ về rồi ạ?"
Kỳ Vũ Thu: ???
Cái gì đấy?
"Cậu mau vào đi, cơm tối đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ cậu về nữa thôi." Ông lão vừa nói vừa mở rộng cửa rồi nghiêng người nhường đường cho Kỳ Vũ Thu vào nhà.
Sau khi độc thoại mấy câu, biểu cảm trên mặt ông ấy tự nhiên hơn nhiều. Tiếp theo ông ấy lại chân thành nói: "Hai người là vợ chồng son phải ở chung một nhà, sống chung với nhau lâu thì mới nảy sinh tình cảm được. Trông cậu chủ lạnh lùng thế thôi chứ thật ra trong lòng cậu ấy nhớ cậu lắm đấy. Cậu chủ còn dặn dò nhà bếp nấu móng giò heo hầm bách hợp cho cậu nữa đấy."
Nói xong, ông lão lại tò mò lén lút nhìn bụng Kỳ Vũ Thu một cái.
Kỳ Vũ Thu: ...
Thôi được rồi, xem ra ông lão này cũng là người biết rõ chuyện cậu "mang thai".