Cố Trường Thanh không phải người ngu, ông nghe ra giọng điệu khác thường của Kỳ Vũ Thu, trầm giọng nói: “Có liên quan tới Lão Chu sao?”
Ông và Lão Chu quen biết nhau đã tầm mười năm. Trước kia Lão Chu khởi nghiệp với hai bàn tay trắng, ông thấy năng lực của người này không tệ nên có giúp đỡ ông ta một chút. Lão Chu có được sự nghiệp như ngày hôm nay, không nói tới công lao của ông, nhưng ít nhiều gì tình bạn vẫn còn đó chứ?
Cố Trường Thanh không dám tin, Lão Chu luôn miệng nói cảm ơn ông lại làm ra chuyện độc ác như thế này sao.
“Có liên quan tới ông ta hay không, ngày mai là biết thôi.” Kỳ Vũ Thu lấy ra một lá bùa, gấp gấp mấy lần rồi ném vào trong nhà: “Ông yên tâm đi, nếu thật là ông ta thì tuyệt đối không chạy thoát được đâu.”
Cách đó mấy mét, lá bùa nhẹ nhàng, chuẩn xác dính lên Kỳ Lân đá, hai món đồ tiếp xúc với nhau một chút rồi lá bùa bốc cháy. Sau khi lá bùa đã hoàn toàn bị đốt cháy, đôi con ngươi của Kỳ Lân đá lập tức nổ tung.
Cố Trường Thanh nhìn Kỳ Vũ Thu làm một vài động tác đã khiến đá Kỳ Lân nổ tung, ánh mắt ông nhìn cậu có thêm mấy phần kính sợ.
Kỳ Vũ Thu nhìn khí đen hình người kia bay ra khỏi cửa lớn, cậu lại phóng một lá bùa tới chỗ khí đen đó, thấy ông cụ ấy nhìn về phía cậu bái một cái mới hài lòng nói: “Có thù oán gì thì đi đi, ngày mai trước khi mặt trời mọc nhớ phải đi đường ông nên đi.”
Cố Trường Thanh nhìn Kỳ Vũ Thu đang nói chuyện với không khí, rùng mình một cái.
Kỳ Vũ Thu thấy vậy an ủi ông: “Ông đừng sợ, cho dù có cái gì đi theo ông mỗi ngày thì ông cũng chẳng thấy đâu.”
Vốn dĩ Cố Trường Thanh không sợ gì đâu, nhưng Kỳ Vũ Thu nói như vậy khiến ông đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm đi vài độ.
Bạn đang đọc bản dịch “Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai" được thực hiện bởi TYT, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.
Kỳ Vũ Thu và Cố Trường Thanh quay lại đường cũ về nhà. Sau khi quay về nhà họ Cố, cậu nói Cố Trường Thanh dẫn ông cụ và Tiểu Hi ra ngoài, tiện thể chuẩn bị một vài món đồ.
Nhà họ Cố nằm ngay đầu rồng, đồ vật dùng để giết chết long mạch tất nhiên cũng ở gần nhà họ Cố. Kỳ Vũ Thu dùng ngọc mà Cố Trường Thanh mua, chẻ thành những cái trụ nhỏ tầm một thước, trên các trụ khác nhau khắc tám phù văn Càn Khảm Cấn Chấn Tốn Ly Khôn Đoài, sau đó cắm ở vị trí tương ứng với chỗ đầu rồng.
Sau khi các trụ dựng đứng, cậu dùng ống dây vây quanh toàn bộ khu vực này lại, sau đó chỉ vào chỗ ở giữa, nói: “Ông đào đi.”
Cố Trường Thanh lập tức cầm xẻng sắt bắt đầu đào. Đào được nửa tiếng đồng hồ thì được một cái hố sâu tầm một mét, dưới đáy hố có một phần hộp gỗ bị lộ ra.
Kỳ Vũ Thu nhìn thấy hộp gỗ thì nói Cố Trường Thanh đi lên, còn cậu nhảy xuống, trước tiên dán tám lá bùa trừ tà lên hộp gỗ, sau đó mới cầm cái đinh ngọc mới vừa khắc xong, dùng sức đập xuống.
Mỗi khi cái đinh ngọc đâm sâu xuống một chút thì đều có gió xoáy thổi qua, cho tới khi tất cả đinh đều đã đâm vào, gió lớn gào thét, dường như có tiếng rồng gầm truyền ra từ đâu đó. Cố Trường Thanh bị gió quật ngã trái ngã phải, chỉ có thể ôm thật chặt lấy một cái cây bên cạnh.
“Cậu Kỳ, đó là gì thế?”
Kỳ Vũ Thu nhìn hoa văn đỏ thẫm đang mơ hồ hiện lên một phần hộp gỗ, nói: “Đây là đồ vật đã đóng đinh long mạch.”
Miếng gỗ này, ngâm trong máu chín chín tám mươi mốt ngày, nhất định mỗi ngày đều phải đổi máu mới, cần phải hành hạ vật thể sống tới khi chỉ còn hơi thở cuối cùng, rồi khi vật thể đó vẫn đang tỉnh thì rút lấy máu.
Sau khi ngâm xong, lại đem cái đinh gỗ này chôn bốn mươi chín ngày ở chỗ bẩn nhất, tối nhất, cuối cùng nó sẽ trở thành khắc tinh của linh vật đất trời.
Điểm mấu chốt là, bước cuối cùng của quá trình chế tạo nó, là dùng máu của người làm ra nó để vẽ phù văn lên.
Kỳ Vũ Thu lạnh lùng cười, dùng con dao nhỏ nhẹ nhàng cạo lớp bột phấn còn lại trên hoa văn xuống, nhét vào trong ngực người giấy đã được xếp sẵn, cậu cắn ngón út, chấm một cái lên trán của bé người giấy, nó lập tức đứng dậy.
Cố Trường Thanh thấy cảnh này thì lông tơ dựng đứng, ông cố gắng tỏ ra bình tĩnh, lặng lẽ đứng ra sau lưng Kỳ Vũ Thu.
Kỳ Vũ Thu không quan tâm tới bé người giấy được đóng đinh trên mặt đất mà lần nữa nhảy vào trong hố. Mỗi một long mạch được sinh ra đều là vô số cơ duyên và tích lũy của mấy ngàn năm, long mạch này vẫn chưa hoàn toàn bị chôn vùi, cậu muốn thử một lần xem còn có thể cứu được về không.
Kỳ Vũ Thu lấy miếng ngọc cổ hình rồng mà Cố Trường Thanh phải bỏ ra một số tiền rất lớn mới mua được ra, dùng mực nước trộn với cát vàng vẽ một trận đồ trên mặt đất, rồi đặt miếng ngọc cổ vào trong trận pháp đó.
Sự sống lan tràn trong toàn bộ long mạch dần dần tụ tập tới chỗ đầu rồng, tập hợp thành một khối xông vào trong trận, cuối cùng hóa thành một con rồng nhỏ với cái đầu màu vàng lớn chưa bằng bàn tay.
Cả người rồng nhỏ như muốn tan biến, nó yếu ớt cọ cọ lên mặt Kỳ Vũ Thu rồi ẩn mình vào trong ngọc cổ, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say.
Kỳ Vũ Thu cầm miếng ngọc cổ lại, thở dài, cái gì làm được cậu đã làm hết, long mạch đã hoàn toàn bị phá hủy, chỉ hy vọng Long Linh này không bị tan biến, có thể một lần nữa sinh ra long mạch.
Cố Trường Thanh nhìn miếng ngọc cổ trong tay Kỳ Vũ Thu, nói: “Có thể cho tôi sờ nó một chút không?”
Người Trung Quốc có tình cảm đặc biệt với rồng, mặc dù ông đã hơn bốn mươi tuổi nhưng khi được tận mắt nhìn thấy một con rồng nhỏ xuất hiện thì cũng kích động tới mức muốn nhảy cẫng lên, thậm chí quên mất bên dưới vẫn còn có một bé người giấy dọa ông suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Kỳ Vũ Thu bỏ miếng ngọc vào trong tay ông: “Long Linh đã ngủ say, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.”
Cố Trường Thanh cẩn thận cầm lấy miếng ngọc cổ, nhịp tim bắt đầu đập nhanh hơn, sắc mặt đỏ bừng, trong tay ông đang ôm lấy một con rồng đấy!
Kỳ Vũ Thu đi tới chỗ bé người giấy, rút cái đinh đang cắm trên người nó ra, cầm bút bắt đầu tỉ mỉ vẽ bùa gọi hồn trên đầu và tứ chi của nó.
Theo từng chuyển động của nét bút, ngũ quan trên mặt tiểu nhân dần dần chuyển dịch tới vị trí chính xác của nó, đôi mắt do bút chu sa vẽ ra bỗng nhiên động đậy, cả người bé người giấy càng trở nên sống động hơn.
Cố Trường Thanh ỷ vào việc có ‘rồng thần’ bảo vệ, cẩn thận đứng sau lưng cậu, lúc thấy cảnh này, hồn ông suýt thì bay mất: “Nó… Mắt nó cử động!”
Ông vừa nói xong, bé người giấy lại càng sống động hơn, nó nhe răng, trợn mắt, giãy giụa, bút chu sa của Kỳ Vũ Thu chấm lên trán nó một cái, lá bùa màu vàng bốc khói giống như bị lửa đốt, còn bé người giấy thì lớn tiếng la hét thảm thiết.