“Thật sự…Thật sự đẹp sao?”

Lục Chính Việt cúi đầu xuống nhìn bản thân, vô số trang sức vàng đeo trên người, lóe đến mức hắn không mở được mắt để nhìn thẳng vào.

Lục Nguyên Tiêu lúc đầu rất kích động nhưng bây giờ cậu chỉ có thể trợn mắt há mồm.

Cậu gắt gao ngậm chặt miệng, không nói một lời nào.

Cho dù có chết cậu cũng sẽ không bao giờ để muội muội phối đồ cho bản thân mình!!!

“Đẹp…Hấp dẫn ánh mắt của người khác.” Lục Triều Triều đưa tay chỉ chỉ bốn phía. Quả nhiên, tất cả mọi người đều đang nhìn hắn.

Thâm chí còn có người cả khuôn mặt đều tràn đầy ý cười nhìn hắn.

Lục Triều Triều đẩy chân nhị ca, để hắn đi tìm Ôn Ninh.

Lục Chính Việt bồn chồn quay đầu lại, thấy bé con đang cổ vũ cho mình.

Hắn hít một hơi thật sâu, gật đầu một cái thật mạnh: “Ta đi đây!”

Vừa nói xong hắn liền sải bước tiến về phía cửa hàng mà Ôn Ninh đang đứng ở đó.

Hắn chưa từng nhận ra cả con phố như im bặt khi hắn vừa bước chân ra ngoài.

Dưới ánh đèn lồng, trang sức vàng trên người hắn lấp lánh rực rỡ, khiến hắn trông như một vị Thần Tài di động.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Đến trước cửa hàng có Ôn Ninh, Lục Chính Việt lấy ra chiếc quạt, tạo dáng rồi nhẹ nhàng mở ra.

Mọi người trong tiệm đều đồng loạt nhìn về phía hắn.

Lục Chính Việt căng thẳng, không biết phải nhìn đi đâu.

Bên cạnh Ôn Ninh, nha hoàn trợ lý mở to mắt nhìn, hoảng hốt kéo áo tiểu thư, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, tiểu thư, mau xem kìa!” Ngữ khí của nha hoàn còn rất hoảng hốt như sắp khóc.

Ôn Ninh nghe thế thì thuận tiện nhìn qua.

Tuy là Ôn Ninh có kiến thức rộng rãi nhưng giờ phút này nàng…

Cũng hoảng hốt trong chớp mắt.

“Tên điên nào thế, trời tuyết còn mang quạt, cả người đeo đầy vàng, trông không giống người tốt..." Tiểu nha hoàn cũng đều gấp muốn khóc rồi, hắn ta vì cái quái gì mà cứ nhìn chằm chằm tiểu thư của nàng!

Rất đáng sợ có biết không!!!

Trong mắt Ôn Ninh như có một dãy ngân hà lấp lánh đang dao động, còn có một chút ý cười nhợt nhạt.

Nàng vốn là một thiếu nữ rụt rè, trong nháy mắt ánh mắt của nàng cứng lại.

Bỗng dưng, nàng lùi lại một bước.

Rồi nàng lại nhìn thấy ánh mắt tổn thương của Lục Chính Việt, nàng lại lặng lẽ bước lên một bước.

Nụ cười bỗng chốc nở rộ trên môi, không thể kiềm chế được.

"Chính... Chính Việt ca ca, là huynh sao?" Ôn Ninh suýt cười đến mức sốc cả hông, cười đến chảy cả nước mắt.

Không dám nhận.

Thật sự là không dám nhận.

Sao huynh ấy lại trông buồn cười như thế này?

Lục Chính Việt khẽ ho một tiếng, cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Ninh muội muội." Hắn nhìn nàng với đôi mắt sáng lấp lánh, giờ phút này, hắn cực kỳ tỉnh táo, nhớ lại từng khoảnh khắc vui vẻ bên Ôn Ninh lúc trước.

Hắn không còn điên cuồng nhớ đến Tô Chỉ Thanh, cũng không còn hồ đồ, suốt ngày mơ màng nhớ đến nàng ta nữa.

Hốc mắt Lục Chính Việt bỗng dưng đỏ lên.

Hắn còn tưởng rằng mình thật sự thích Tô Chỉ Thanh.

Phản bội Ôn Ninh.

Ôn Ninh thấy thế liền hoảng sợ: "Chính Việt ca ca, huynh làm sao vậy? Sao lại khóc? Huynh đừng khóc mà. A Ninh không cười huynh, A Ninh..." Nàng vội vàng tiến đến bên Lục Chính Việt.

"Ta nhìn thấy muội, ta rất vui vẻ." Tuy rằng...

Lục nhị ca giống như ngốc đi rồi.

Ôn Ninh đỏ bừng mặt, cô nương năm xưa luôn đuổi theo Lục Chính Việt giờ đã trưởng thành, thành một thiếu nữ xinh đẹp.

Lục Chính Việt nhớ đến những lời Triều Triều đã từng nói trong lòng.

Hắn đau lòng đến mức không thể kiềm chế.

Hốc mắt đỏ bừng, môi run rẩy.

Hắn muốn ôm Ôn Ninh, nhưng hắn sợ mình sẽ làm nàng sợ, hắn chỉ biết cố gắng kiềm chế bản thân.

"Huynh... Huynh cũng rất nhớ muội. A Ninh, huynh rất nhớ muội." Lục Chính Việt thầm nghĩ, có lẽ hắn chưa bao giờ nói với A Ninh một tiếng, ta rất nhớ ngươi đi.

A Ninh mím môi cười, trong mắt lấp lánh niềm vui.

Lục Triều Triều ló đầu ra, lộ ra một cái đầu nhỏ đang ghé vào cửa nhìn vô. Bé con nhìn thấy nhị ca và nhị tẩu vui vẻ trò chuyện liền vô cùng vui mừng.

Ôn Ninh nhìn thấy bé con đang ngó vào hóng hớt, nàng cũng rất hòa thuận, nở nụ cười ôn nhu hướng về Lục Triều Triều.

[Á! Nhị tẩu như này là giết ta rồi! Quá đỗi dịu dàng!] Lục Triều Triều thầm cảm thán trong lòng.

Lục Chính Việt vội vàng ôm Triều Triều vào trong: "Đây là muội muội của ta, Triều Triều."

"Triều Triều, mau gọi nhị tẩu. A phi..." Lục Chính Việt mặt đỏ bừng, hắn cứ nghe thấy tiếng lòng lẩm bẩm của bé con nên hắn cũng bị liệu theo.

"Không phải, gọi là A Ninh tỷ tỷ."

Ôn Ninh nghe thế mặt đỏ bừng: "Triều Triều muội muội." Nàng tháo chiếc vòng tay bằng ngọc bích trên cổ tay mình, trao cho Triều Triều.

"A Ninh tỷ tỷ chưa có món quà ra mắt thích hợp cho Triều Triều, lần sau A Ninh sẽ bù đắp cho muội muội." Ôn Ninh không ngừng ngắm nhìn Triều Triều, đứa bé này thật là đáng yêu.

Lục Triều Triều nhận lấy chiếc vòng tay, ngọt ngào cất tiếng: "Nhị tẩu..."

Cả hai đều đỏ mặt.

"Tiểu thư, chúng ta cần phải trở về rồi, lão gia đang chờ." Nha hoàn kéo tay áo Ôn Ninh, trong lòng thầm than thở. Khi còn nhỏ, công tử vẫn còn là một thiếu niên lang đầy tốt đẹp, sao bây giờ lớn lên lại thành một người đầy mùi tiền vậy chứ?

Không được, hôn sự này ta nhất định phải khuyên nhủ tiểu thư!

Sau khi Ôn Ninh rời đi, Lục Chính Việt mới luyến tiếc thu hồi ánh mắt.

"Triều Triều, huynh sao lại cảm thấy mọi người đều đang nhìn huynh bằng một ánh mắt kỳ lạ..." Lục Chính Việt kéo kéo vạt áo, sao ai cũng nhìn hắn một cái rồi che miệng cười khúc khích?

Còn thường xuyên quay đầu lại nhìn hắn.

Lục Triều Triều cũng tò mò: "Bởi vì, nhị ca rất đẹp trai!" Nàng không chút do dự giơ ngón tay cái lên.

[Khẳng định là đẹp trai! A Ninh tỷ tỷ đều cười, cười đến rất là vui vẻ mà!]

[Tỷ ấy còn cười đến cả chảy nước mắt, hẳn là rất hài lòng với nhị ca nhỉ?]

Lục Chính Việt vừa quay đầu lại, liền thấy Lục Nguyên Tiêu đang đứng cách khá xa: "Nguyên Tiêu, sao đi chậm vậy? Đệ đi xa thế, người ta còn tưởng chúng ta không quen biết đó!"

Lục Nguyên Tiêu lúc này mới lấy lại tinh thần, cậu thầm nghĩ: Ây da, đệ còn mong chúng ta không quen biết nhau đấy.

"Ôi, quen biết được mấy người đúng là phúc khí của ta!" Lục Nguyên Tiêu thầm lẩm bẩm.

Có lẽ đây là ngày mà hắn được chú ý đến nhiều nhất trong đời đó.

Lúc này, toàn bộ kẻ trộm trong thành đều bị dẫn đến con phố này luôn rồi.

Tất cả đều muốn xem bộ ba "đẹp trai" này.

Trong đám đông, vài người đều đang nhìn về phía người đang lấp lánh ánh vàng kia, ánh mắt lập lòe tia sáng.

Họ liếc nhau, đang định tiến đến gần thì thấy một người đàn ông nho nhã, mặt không biểu cảm, đang nói gì đó với hai thiếu niên kia.

Hai thiếu niên có chút kinh ngạc, liền ôm tiểu nha đầu theo người đàn ông rời đi.

Vương công công nói chuyện vô cùng cung kính. Hôm nay, bệ hạ ăn một món vịt bát bảo, liền nhớ đến Lục Triều Triều thích ăn đồ ngọt, nên cố ý không báo cho ai, tự mình sai ông đến mời nàng.

Vương công công là thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng đế, triều thần ai cũng đối xử khách sáo với ông.

Lục hầu gia thấy ông ta đều phải cúi đầu cười khách khí.

Lục Viễn Trạch đã là cái gì chứ, tên đó thấy ông cũng phải cười đầy nịnh nọt.

Lục Viễn Trạch này đúng là đồ ngu xuẩn!

Giờ phút này...

Hoàng đế ngồi ở điện tiền, Thái Tử đang cau mày: "Lục Cảnh Hoài tâm địa bất chính, cho dù có thi đỗ tam nguyên, nhi thần cũng không muốn tôn hắn làm vi sư."

"Uổng phí tài năng, tâm không có phẩm chất đạo đức, nhi thần khinh thường."

Thái Tử đã nghe được tin đồn, nếu người thi đỗ tam nguyên lần này có khả năng được khâm điểm làm thiếu phó cho Thái Tử.

Tương lai nếu Thái Tử đăng cơ, đó là đế sư.

Đây là cơ hội ngàn vàng.

Hoàng đế buông bút lông sói xuống: "Hắn? Thi đỗ tam nguyên?"

"Hắn ta chỉ là một thiếu niên chưa từng ra kinh đô, chưa trải qua bất kỳ rèn luyện nào. Ngược lại, chỉ biết dựa vào việc hút máu Hứa thị để thăng tiến nhanh chóng như cá gặp nước."

"Làm sao hắn ta có thể viết ra những vần thơ khí thế phi phàm như vậy?"

Hoàng đế cười lạnh trong lòng, nếu là Hứa thái phó, ông ta còn có thể tin.

Nhưng một thiếu niên mới ra đời, trừ phi đầu óc ông ta bị kẹp cửa mới tin được vào cái chuyện vô lý như thế này.

"Hắn ta đạo văn?" Thái Tử kinh ngạc đứng dậy, đối với người đọc sách mà nói, đây chính là sỉ nhục.

Hoàng đế vẫy vẫy tay: "Chưa có bằng chứng, chớ nên đề cập đến chuyện này. Nhưng hắn ta là nhi tử của Lục Viễn Trạch, đó là sự thật không thể thay đổi." Hoàng đế cười lạnh, Lục Viễn Trạch thật đúng là tề nhân chi phúc. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Hài tử của ngoại thất mà còn vọng tưởng sánh vai cùng chính thê, dẫm đạp lên vị trí của chính thê."

Hoàng đế là đích tử của chính thê, tự nhiên ông cũng không thể chấp nhận được chuyện này.

"Hứa phu nhân dường như cố ý muốn hòa li, nhưng..." Thái Tử dừng một chút, cậu mơ hồ đoán được, Hứa phu nhân muốn mang theo hết hài tử của bà.

"Nhưng từ xưa đến nay, chưa từng có nữ tử nào hòa li mà có thể mang theo con nối dõi."

Huống chi còn có tận ba nhi tử một nữ nhi.

Hoàng đế không tỏ ý kiến gì về việc này.

"Thiên hạ ồn ào, nhốn nháo đều sẽ vì lợi ích mà tới. Thừa Tỉ, chỉ cần lợi ích đủ lớn, ông ta liền có thể vứt bỏ hết thảy." Ví dụ như, Lục Cảnh Hoài miệng vàng lời ngọc, thi đỗ tam nguyên, là vị trí thiếu phó tương lai của Thái Tử.

Cũng đủ để Lục Viễn Trạch hướng đến.

Một đích trưởng tử tàn phế, so sánh với thiếu phó của Thái Tử, cái nào nặng cái nào nhẹ?

Đang nói chuyện, bọn họ liền nghe thấy Vương công công vội vã đến báo.

Vương công công hầu hạ bên cạnh hoàng đế, xưa nay luôn trầm ổn bình tĩnh, giờ phút này lại có chút hoảng loạn.

Ông ta thình thịch một tiếng liền quỳ gối trước điện: "Bệ hạ, Triều Triều cô nương đánh nhau rồi!!"

Hoàng đế cùng Thái Tử vội vã đứng dậy.

"Đánh nhau rồi? Cùng ai đánh nhau rồi? Ai to gan lớn mật như vậy, dám động thủ với Triều Triều!!" Thái Tử liên tục hỏi, thần sắc mang theo một phần tức giận!

Hoàng đế sắc mặt cũng đen kịt như mực.

Vương công công khổ sở nói.

"Triều Triều cô nương, cùng chó của Hiền phi nương nương, đánh nhau rồi!"

Cùng chó, đánh nhau rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play