Bữa cơm đoàn viên năm nay mang một bầu không khí có chút kỳ lạ.
Hứa thị sắc mặt nhàn nhạt, lão thái thái lắc lắc cái đầu già nua.
Chỉ có Lục Viễn Trạch và Cố Linh là hăng hái rót rượu cho nhau, vô cùng tận hứng.
[Uống! Uống! Uống đến chết ngươi đi!]
[Sao còn chưa xong nữa, mãi mà vẫn chưa xong!]
[Ta muốn đi xem đèn lồng, xem hội đèn lồng, xem hội đèn lồng, xem đèn lồng!]
[Lão già sắp chết này, uống, uống cho cố vô! Say xỉn rồi chỉ biết nói nhảm!] Lục Triều Triều thầm chửi rủa.
Lục Nghiên Thư, Lục Chính Việt và Lục Nguyên Tiêu, ba huynh đệ đều đang im lặng che tai.
Nghe được câu "lão già sắp chết" kia, Lục Chính Việt ho sặc sụa.
"Khụ khụ khụ..." Lão già sắp chết??
Nghe không hiểu, nhưng lại có cảm giác bé con đang nói gì đó rất dơ bẩn!
Hứa thị nhếch mép, nhìn thấy tiểu gia hỏa kia đã bắt đầu nghiến răng, rõ ràng là sắp bùng nổ.
[Ta muốn nổi điên, ta muốn khóc lóc om sòm!]
[Cô nãi nãi không la lối khóc lóc, các ngươi liền coi ta là mèo con đúng không!] Tuy rằng ta không phải là mèo, nhưng ta rất lợi hại!- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Mí mắt hứa thị không ngừng giật giật, bà vung tay lên.
"Các con hãy xuống nghỉ ngơi trước đi, đừng quấy rầy hứng thú của hầu gia và cô gia." Hứa thị cười mỉm, Đăng Chi liền bế Lục Triều Triều đang sắp gào thét lên.
Lục Nghiên Thư thở phào nhẹ nhõm.
Nghe Triều Triều muốn la lối om sòm, tim hắn như muốn nhảy ra ngoài.
Các ngươi có biết Triều Triều la lối rồi khóc lóc như thế nào sao?
Hắn may mắn được chứng kiến một lần.
Ngậm một ngụm cơm trong miệng, lẩm bẩm gì đó, thức ăn và nước bọt trong miệng phun ra khắp nơi.
Sau đó con bé nhìn vẻ mặt của hắn.
Lục Triều Triều hớn hở [He he, nương ta quả nhiên tâm linh tương thông với con, con yêu mẫu thân…]
Chậm rì rì nuốt cơm trong miệng.
“Phụ thân, cô trượng (dượng), Nghiên Thư sẽ dẫn các đệ đệ muội muội xuống trước.” Lục Nghiên Thư ngồi trên xe lăn, ánh mắt bình tĩnh nói.
Lục Viễn Trạch nhìn hắn, trong nháy mắt ánh mắt đọng lại.
Niềm vui trong mắt ông ta giảm đi vài phần.
“Ta cũng đi thăm Vãn Ý.” Lão thái thái cũng mượn cớ rời đi.
Khi mọi người đã rời đi, Cố Linh nhìn theo Lục Nghiên Thư đi xa, thở dài nói: “Đại ca, nếu Nghiên Thư không bị tàn phế, giao hầu phủ cho Nghiên Thư kế thừa cơ nghiệp thì thật tốt biết bao.”
“Đáng tiếc, giao hầu phủ cho một người tàn phế.” Cố Linh uống một ngụm rượu, rồi nói tiếp.
“Đại ca đừng trách ta lắm lời, Cố mỗ uống nhiều rượu rồi nên mới nói không suy nghĩ.”
Lục Viễn Trạch vẫy vẫy tay, ánh mắt lạnh lẽo khiến hắn tỉnh táo vài phần.
“Ngươi nói đúng, cơ nghiệp của hầu phủ, không thể giao cho người tàn phế quản lý được.”
Cảnh Hoài, Cảnh Hoài của ông ta đã trưởng thành, đủ sức gánh vác gia nghiệp.
Cảnh Hoài của ông ta, một mình hắn có thể sánh ngang mười Lục Nghiên Thư.
Lúc này, Lục Nghiên Thư đang ở cạnh cửa sổ, thiếu niên cao gầy đĩnh bạt, tay cầm thư, cúi đầu đọc chăm chú.
Lục Chính Việt và Lục Nguyên Tiêu lúc này cũng đang bế Triều Triều ra khỏi phủ.
Mùng Một Tết Nguyên Đán, kinh thành sáng rực rỡ.
Khắp nơi treo đèn lồng đỏ rực rỡ, trên cửa sổ dán giấy cắt, hai bên đường bày đầy các quầy hàng nhỏ, bá tánh hân hoan reo hò.
Hôm nay, không phân biệt nam nữ già trẻ, ai cũng vui vẻ bước ra khỏi nhà.
Lục Triều Triều nhìn mọi thứ với ánh mắt tò mò.
“Hồ lô đường … Hồ lô đường…” Bé con chỉ vào hàng bán hồ lô đường.
Có quả quýt hồ lô đường, có quả sơn tra hồ lô đường, lớp đường bóng loáng trên bề mặt, còn rắc thêm hạt mè.
Lục Nguyên Tiêu lập tức mua cả một cây treo đầy hồ lô đường, ôm đến trước mặt Lục Triều Triều, bé con vui đến mức hôn vào má hắn một cái.
Lục Triều Triều vốn là người công bằng, lập tức cũng hôn lên má nhị ca một cái.
“A a, mua!” Lục Triều Triều chỉ vào cửa hàng bán sơn móng tay rực rỡ ánh sáng, mắt sáng rỡ.
Lục Chính Việt ngạc nhiên: “Muội còn nhỏ, sao có thể dùng sơn móng tay, đó là thứ dành cho người lớn.”
Lục Triều Triều dẩu môi nhỏ, đôi mắt long lanh đáng thương nhìn hắn.
Làm sao Lục Chính Việt có thể chống lại sự van nài dễ thương như vậy, lập tức mua cho nàng một lọ sơn móng tay màu đỏ rực rỡ. ( truyện trên app T Y T )
Lục Triều Triều cất ngay vào túi.
Đại khái là do bản tính thích những thứ lấp lánh, ở cái tuổi này, nàng hiện giờ rất thích những món đồ rực rỡ.
Vừa quay đầu, liền nhìn thấy một thiếu nữ yểu điệu thục nữ đang chọn trang sức bên cạnh.
Lục Chính Việt đột nhiên vùi đầu vào Lục Triều Triều trước mặt.
Lục Triều Triều ngạc nhiên?
Vừa quay đầu, liền nhìn thấy vị hôn thê của nhị ca, Ôn Ninh.
Ôn gia vừa từ ngoại thành trở về nhà, sáng sớm đã đến Lục phủ đưa bái thiếp, Lục Chính Việt nhìn thấy Ôn gia liền bối rối, né tránh.
"Nhị nhị tẩ-..." Lục Triều Triều định nói chuyện, liền bị nhị ca bịt miệng.
Hắn chôn đầu, lén lút trốn vào góc vách cửa hàng.
Lục Triều Triều tức giận đến đỏ bừng mặt: "Chán ghét! Đồ chán ghét!" Tiểu nha đầu hai mắt sắp phun lửa luôn rồi.
【Vì sao không cho ta gặp nhị tẩu, vì sao muốn né tránh nàng?】
Lục Chính Việt ánh mắt ảm đạm: "Triều Triều, ta đã từng thích Tô Chỉ Thanh, là ta đã phản bội Ôn Ninh."
Hắn từng thầm thương trộm nhớ Tô Chỉ Thanh, mặc dù hắn cùng Tô Chỉ Thanh trong sáng, nhưng hắn rốt cuộc cũng là người dao động với hôn ước này.
Hắn không xứng đáng.
Hắn không hiểu vì sao, rõ ràng bản thân đã từng có tình cảm rất tốt với Ôn Ninh,
Nhưng trong mắt, trong lòng chỉ có thể nhìn đến Tô Chỉ Thanh.
Trong đầu của hăn chỉ có duy nhất một mình nàng ta.
Tựa như những thứ đó bị nhồi nhét mạnh mẽ vào đầu hắn.
Hắn không thể nào suy nghĩ đến người khác.
Cho tới khi Triều Triều khiến hắn thấy rõ chân tướng, dường như lúc đó hắn đột nhiên thoát khỏi cơn ác mộng này, dần dần tỉnh táo lại.
Giờ đây mỗi lần nhìn thấy Ôn Ninh, hắn đều cảm thấy bối rối và áy náy.
Hắn càng không thể đối mặt với tình cảm của Ôn Ninh.
Lục Triều Triều nghiêng đầu, nửa hiểu nửa không.
【Chính là, nhị ca... Việc này không phải do huynh sai mà.】
【Huynh bỏ rơi tiểu tẩu tử, vì Tô Chỉ Thanh đầu rơi máu chảy, trở thành một tên não yêu đương vì Tô Chỉ Thanh. Bởi vì những điều này vốn chính là do Thiên Đạo cho phép đó nha.】
【Lúc đó, huynh căn bản không thể thoát khỏi vận mệnh được đâu.】
Lực lượng Thiên Đạo vô cùng khủng bố, sẽ đẩy vận mệnh liên tục về phía trước, khiến ta rời bỏ sơ tâm của bản thân.
Nhị ca chỉ là một phàm nhân nhỏ bé, làm sao có thể chống lại vận mệnh được?
Lục Triều Triều ngẩng cao gương mặt nhỏ nhắn.
【Giờ có Triều Triều, Triều Triều sẽ cắt đứt quỹ đạo trở thành con rối bị khống chế của huynh, có thể cho huynh cuộc sống mà huynh mong muốn.】
Lục Chính Việt hơi giật mình.
"Không sao đâu, nhị ca ca, chân chính là bản thân mình mới tốt!"
【Bỏ lỡ tiểu tẩu tử, Ôn Ninh tỷ tỷ sẽ phải trải qua cả hai đời đều bi thương.】
【Huynh thật sự không muốn bảo vệ nàng sao?】
Lục Chính Việt hít một hơi thật sâu, hắn thật sự không dám tưởng tượng Ôn Ninh đã phải trải qua điều gì.
"Chính là... Ta... Ta không dám." Hắn ấp a ấp úng.
Cho đến lúc trước hắn vẫn chưa thể nào hiểu được, rõ ràng khi nhìn thấy Ôn Ninh hắn đều đỏ mặt, nhưng tại sao lại hắn chỉ biết điên cuồng đối đầu với mẫu thân vì Tô Chỉ Thanh.
Lúc đó cả người hắn đều mơ mơ hồ hồ.
Giờ đây, hắn có thể nhận ra rõ ràng một điều, hắn bây giờ đã thật sự thanh tỉnh.
Cũng nhận ra rằng, hắn thích Ôn Ninh.
Tim hắn đập như sấm, rõ ràng thích, nhưng lại không dám đến gần.
Lục Triều Triều chớp chớp mắt: "Triều Triều, giúp giúp!"
【Ta muốn trang điểm cho nhị ca xinh xinh đẹp đẹp, khiến Ôn Ninh tỷ tỷ sáng mắt!】
【Làm cho Ôn Ninh tỷ tỷ vừa nhìn thấy, liền yêu huynh ấy đến không thể kìm chế!】
Lục Nguyên Tiêu cũng mở to mắt nhìn, muội muội thế nhưng có năng lực này ư??
Lục Chính Việt không tin, nhưng ngẫm lại, muội muội dù sao cũng là một nữ hài.
Tuy rằng, kém một tháng nữa muội ấy mới tròn một tuổi.
Nhưng mà tính đi cũng phải tính lại, có lẽ muội ấy thật sự đáng tin cậy hơn bản thân minh sao?
Hắn đối với năng lực của muội muội mình, hoàn toàn tự tin.
Hắn liền móc tiền trong túi ra rồi đứng đó trơ mắt nhìn tam đệ ôm muội muội cùng trở về với một đống đồ vật.
[Đầu tiên phải cho mọi người thấy nhị ca là một người có học thức, người đọc sách đều thích cầm quạt.】
Lục Chính Việt cầm quạt trong tay, thoạt nhìn bây giờ có thêm chút văn vẻ nho nhã, khẽ gật đầu.
Xác thật có vài phần khí chất.
Nhưng trời thì đang đổ tuyết mà bây giờ lại cầm quạt như vậy thì đúng là chẳng khác nào bệnh tâm thần.
【Ừm, tiếp theo cần phải khiến nhị ca hấp dẫn ánh mắt của tỷ ấy.】
Lục Triều Triều đưa cho nhị ca chiếc áo dài mạ viền vàng, Lục Chính Việt nghi ngờ liếc nhìn rồi vào buồng trong thay đồ.
Lúc hắn ngoài, mọi người đều kinh ngạc, ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
“Đẹp, đẹp, hữu dụng đi?” Lục Triều Triều vỗ ngực, vẻ mặt bé con đầy kiêu hãnh.
Lục Chính Việt ban đầu còn nghi ngờ, nhưng nhìn thấy ánh mắt sôi nổi của mọi người, không khỏi gật đầu.
【Sau đó, chúng ta phải thể hiện tài lực của hầu phủ! Đây chính là thứ hấp dẫn nhất để thu hút thê tử.】
Lục Triều Triều nghiêm túc móc ra sợi dây xích vàng bản to cùng với một chiếc nhẫn to từ trong lòng ngực, đeo tất cả lên người Lục Chính Việt.
Tốt lắm, nàng đã đem tất cả những thứ tốt nhất đeo lên người nhị ca.
Nhị ca, nhất định sẽ khiến tẩu tử choáng ngợp!
Chắc chắn sẽ khiến tẩu tử, vui mừng đến rơi lệ!
———————
Lú: Không biết tẩu tử của bé có mừng đến rơi lệ không nhưng chắc chắn nhị ca của bé sẽ là người đầu tiên rơi lệ ~ (¬‿¬ )
Báo quá trời báo rồi =)))))