Lúc Lục Triều Triều được ôm tới.

Bím tóc nhỏ mềm mại đều rũ xuống, bé con dáng vẻ ủ rũ, cụp đuôi.

Tiểu cô nương trong mắt chứa đầy nước mắt, lưng tròng, cố nén không cho nó rơi xuống.

"Phi phi phi..." Trong miệng còn không ngừng phun lông chó ra.

Hiền phi nương nương vẻ mặt kinh hoàng bước vào điện, nhìn thấy hoàng đế sắc mặt xanh mét, quyết đoán quỳ gối trước điện.

Lúc trước nàng ta đã tình cờ tận mắt nhìn thấy hoàng đế bế Lục Triều Triều để lên trên cổ.

Thái Tử còn chưa có được cái đãi ngộ đó thì làm sao mà nàng ta dám động đến Lục Triều Triều chứ?

Lục Triều Triều chỉ là một đứa trẻ, nàng ta còn chưa muốn đắc tội đến hoàng đế đâu.

"Bệ hạ, thần thiếp oan uổng quá, thần thiếp không làm gì cả a. Cũng không có thả chó cắn con bé. Thần thiếp thật sự không có thả chó cắn nàng!" Hiền phi ủy khuất rơi nước mắt, oan uổng a, thật sự oan uổng chết ta rồi.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Hoàng đế trầm mặc không nói lời nào.

Thái Tử cũng hoảng hốt trong lòng.

Cậu tiến tới chỗ Lục Chính Việt tiếp nhận Lục Triều Triều trong tay hắn: "Nhưng có bị thương không?" Thái Tử giọng nói nhẹ nhàng, thật cẩn thận hỏi.

Vừa được hỏi, bé con đang cố nén nước mắt bỗng chốc không kìm được.

"Hức hức..." Bé con điên cuồng gật đầu, bị thương, bị thương.

Hoàng đế nhìn thấy vậy liền cả kinh: "Bị thương chỗ nào? Còn không mau mời thái y? Thật đáng chết!"

Hiền phi trong lòng liền run rẩy.

Nàng ta là sinh mẫu của tứ hoàng tử, tứ hoàng tử sinh ra bệnh tật ốm yếu, đang dưỡng thân ở chùa Hộ Quốc với tư cách là tiểu sa di. Nếu nàng ta xảy ra chuyện, nhi tử của nàng sẽ phải làm sao đây?

Lục Triều Triều nức nở không ngừng, một bên giơ tay vỗ ngực.

"Chó cắn ở ngực? Nơi nào đau? Nói cho hoàng đế bá bá nghe" Hoàng đế đau lòng không thôi.

Có khi nào lão tổ tông tối nay sẽ hiện hồn trong giấc mơ của ông rồi cầm gậy đánh ông mất xác không?

Hiền phi nhìn thấy bộ dạng như vậy của hoàng đế, trong lòng lại càng hoảng sợ.

Lục Triều Triều lắc đầu.

【Hu hu hu, lòng ta đau, lòng ta đau!】

【Ta đau lòng! Lòng ta bị tổn thương rồi, chẳng lẽ ta lại không cần mặt mũi sao?】

"Khụ khụ khụ..." Nghe được tiếng lòng của bé con, Thái Tử đột nhiên ho khan.

Lục Chính Việt dọc theo đường đi đều đang hối hận, hối hận không bảo vệ tốt muội muội, để muội muội đánh nhau với chó.

Lúc đầu hắn cũng tưởng rằng muội muội bị thương nặng, nay nghe tin này...

Lòng hắn chợt nhẹ nhõm.

Thái y đến kiểm tra khắp người bé con một vòng, không phát hiện ra bất kỳ thương tích nào.

Bé con khóc đến thương tâm vô cùng, ai không biết còn tưởng nàng bị thương nặng lắm.

Hiền phi cẩn thận đưa tay ra dò hỏi: "Thái y xem cho con chó của ta một chút được không?"

Nàng ta đều sắp khóc tiếp tới nơi rồi.

Người hầu mang một con chó trọc lông ra.

Bộ lông mượt mà của con chó giờ đây trọc ở chỗ này một miếng rồi lại trọc ở chỗ kia một miếng. Đại khái là toàn thân trên dưới của nó, lông đều không còn đồng đều nữa, xơ xác te tua hết cả.

Khi nhìn thấy Lục Triều Triều, con chó sợ hãi đến mức ngao ngao kêu lên rồi chui vào lòng Hiền phi để trốn.

"Đừng sợ, đừng sợ! Ta sẽ không bứt lông của mi đâu!" Hiền phi vội vàng dỗ dành con chó, mặt Hiền phi hiện lên vẻ xấu hổ.

Hoàng đế xoa xoa trán rồi hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Lục Chính Việt, ngươi hãy giải thích đi!"

Lục Chính Việt và Lục Nguyên Tiêu đều cúi đầu xuống, đôi lúc lén lén nhìn hoàng đế một cái.

Ban đầu họ rất sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy muội muội...

Bé con đang lau nước mũi trên long bào của hoàng đế, nỗi sợ hãi trong lòng họ tan biến hoàn toàn.

Lục Chính Việt cảm thấy hơi xấu hổ.

"Khi đi vào cung, lúc chúng thần đi ngang qua cửa điện của Hiền phi nương nương, đúng lúc thấy cung nhân của Hiền phi nương nương, đang cho chó ăn." Lục Chính Việt che mặt lại, hắn thật sự không có mặt mũi để nói ra chuyện này.

"Cơm chó đều do cung nhân chuyên môn làm, có thịt gà, thịt cá và các thứ khác.”

 Nói chung là tỏa ra mùi thơm.

Ai mà lại ngờ, mùi đó lại câu được tiểu gia hỏa này.

"Ta còn không kịp cản con bé. Con bé đã duỗi tay ra vồ một cái rồi nhét một miếng cơm vào miệng."

"Ăn xong, con bé còn thấy ngon miệng nên một hai phải đòi giành ăn cùng con chó."

"Đến mức đó, con chó của thiếp còn không tức giận sao? Nhưng mà nó cũng không làm gì con bé, chỉ ngao ngao sủa lên để dọa nàng."

"Vì muốn giành lấy phần ăn này, con bé đã đánh nhau với con chó của thiếp, đến mức làm hỏng bộ lông của nó. Bệ hạ, xin hãy vì thần thiếp mà... ôi..." Hiền phi nức nở, không nói nên lời.

“Xin ngài hãy vì con chó của thiếp mà đòi lại công bằng!” Trời đất ơi, thật sự là tai bay vạ gió mà.

Hoàng đế nghe vậy, khóe miệng giật giật, ông hỏi: “Sao con bé lại khóc dữ vậy? Chẳng lẽ con bé thua trận à?”

Hiền phi nghẹn ngào: “Thực ra không phải. Con chó này không hiểu sao lại rất sợ nàng ấy. Nó chỉ dám che chở thức ăn chứ không dám cào hay cắn con bé.”

“Cô nương Triều Triều đã chiến thắng.”

“Nhưng mà là… Cô nương đã đánh đổ hai chén cơm.”

“Thắng thì thắng nhưng mà đến cả miếng ăn cũng không còn.” Còn không phải là tức đến khóc sao?

Nghe vậy, Lục Triều Triều càng tức giận hơn. Bé con cũng không làm gì quá khích, chỉ vụng về giơ tay lau nước mắt.

Nàng nức nở, giọng nhỏ xíu:

“Chó… Mắng, hư… Mắng chửi.”

Mắng nhưng là mắng khó nghe.

Hoàng đế nhíu mày: “Con còn biết chó mắng con sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận: “Nó là, nó là, mắng!” Mắng bé con rất khó nghe.

Đúng lúc đó, từ phía trên đại điện…

Con chó trong lòng Hiền phi lại sủa hai tiếng.

Lục Triều Triều lập tức nổi giận.

Bé con đứng dậy, hai hàng nước mắt lăn dài: “Mắng, lại mắng nữa!” Bé con tức giận đến nỗi tròng mắt trợn tròn.

Thái tử đang ôm Lục Triều Triều nhưng cũng không cản được bé con đang muốn lao về phía con chó bên cạnh Hiền phi.

“Ngao…” Bé con tức giận giơ nắm tay nhỏ bé lên.

Miệng nhỏ mở ra.

“Gâu gâu gâu!! Gâu gâu gâu!! Gâu gâu gâu gâu……” Bé con Lục Triều Triều bắt chước tiếng chó sủa một cách hung hãn, nhe răng trợn mắt hướng thẳng về phía con chó.

Con chó kia nghe thấy cũng liền lập tức sủa ầm ĩ trong lòng Hiền phi.

“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu uông……”

“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu……”

Hiền phi cố kéo con chó của mình lại nhưng không được.

Thái tử cố kéo Lục Triều Triều nhưng cũng không được.

Một đứa trẻ và một con chó, ngay trước mặt hoàng đế, mắng chửi nhau ầm ĩ trên đại điện.

Hoàng đế: Tuy rằng ta không hiểu một chữ nào, nhưng nhìn vào hai đứa này, ta có thể thấy tụi nó  đang mắng nhau rất gay gắt.

Tiếng gâu gâu không ngừng vang dội khắp đại điện.

Nghe vậy, sắc mặt hoàng đế tối sầm lại.

Mỗi ngày ông đã phải xử lý việc triều chính, giờ đây còn phải cho Lục Triều Triều và con chó, một cái công đạo? ( truyện trên app T Y T )

Không hiểu sao, ông có một dự cảm chẳng lành.

Những chuyện nhảm nhí này… sẽ không thường xuyên xuất hiện chứ hả?

Không thể nào! Con bé còn chưa đủ một tuổi đâu!

“Mau đem con chó đi xuống! Còn đứng đây làm gì nữa!” Vương công công lớn tiếng quát, ông thấy sắc mặt hoàng đế không tốt, vội vàng ra hiệu cho Hiền phi.

Hai ma ma liền tiến đến bế con chó đi.

Lục Triều Triều tức giận đến đỏ bừng mặt: “Mắng hư! Hừ!”

Mi dám mắng ta là con vật nhỏ!

Mi dám mắng ta cướp cơm chó, mắng ta không biết xấu hổ!

Mọi người đều cho rằng nàng và con chó chỉ đang ồn ào vô nghĩa với nhau thôi, nhưng ai biết, nàng thực sự đang tức giận!

Ngoài Lục Triều Triều ra, không ai hiểu được tiếng mắng của con chó kia.

“Ái phi, hãy đưa công thức làm… Ừm, chén cơm kia đến Ngự Thư Phòng. Để  Ngự Thư Phòng nghiên cứu xem có thể từ đó làm ra một bữa ăn giống vậy cho trẻ con hay không.”

“Hôm nay là mùng một Tết, hãy truyền lệnh cho chùa Hộ Quốc đưa tứ hoàng tử về đây, để thằng bé có thể bầu bạn cùng ái phi một thời gian.” Hoàng đế muốn bù đắp cho Hiền phi một chút nên đã cho người đưa tứ hoàng tử về.

Thình thịch.

Nghe vậy, Hiền phi liền mềm chân mà quỳ xuống đất.

Nếu như lúc nào cũng có thế như vậy, nàng ta đều có thể can tâm tình nguyện, lòng tràn đầy vui mừng.

“Tạ bệ hạ, tạ bệ hạ.” Hiền phi vui mừng nhìn Lục Triều Triều, nàng ta như nhìn thấy một khối vàng ròng.

Giành cơm chó, giành đến tốt lắm!

Lần trước khi nàng ta bị bệnh nặng, tứ hoàng tử cũng chỉ về nhà được bảy ngày.

Nhiều năm qua, nàng ta luôn nhớ mong nhi tử, trong mơ cũng chỉ thấy hình ảnh của con.

Nàng ta không ngờ rằng năm nay nhi tử sẽ được về nhà trong nửa tháng.

Mọi người đều nói tứ hoàng tử số mệnh không tốt, sinh ra đã ốm yếu bệnh tật.

Nhưng thực ra nàng ta đều biết rõ sự thật.

Số mệnh của tứ hoàng tử không tốt vì nó ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia Bắc Chiêu.

Khi nhi tử ra đời, quốc sư và trụ trì chùa Hộ Quốc đã nói thẳng: Đứa trẻ này có số mệnh kỳ lạ, chỉ sợ không thể trấn giữ được, sẽ ảnh hưởng đến Bắc Chiêu.

Quả nhiên, vào ngày con trai ra đời, tiên hoàng đã qua đời.

Cùng năm đó, Bắc Chiêu lại gặp hạn hán.

Điều này khiến Tuyên Bình Đế buộc phải đưa nhi tử đến chùa Hộ Quốc làm sa di để trấn yểm số mệnh của thằng bé.

May mắn là Tuyên Bình Đế không phải là một người mê tín, bằng không, cái mệnh này của nhi tử, chỉ sợ phải vì vận mệnh của Bắc Chiêu mà hi sinh.

———————

Lú: Tía má ơi tui edit tới chương này mà cũng xí hổ theo luôn á =)))))))))) Mèn đét ơi, quả nu9 đầu tiên giành ăn với cún xong còn xắn tay áo lên solo sủa cùng người ta ha gì đây trùi =))))))))

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play