Lão thái thái còn chưa kịp phản ứng.

Lục Viễn Trạch liền cau mày, sắc mặt trầm xuống.

"Vãn Ý, sao lại thế này?"

Thần sắc Cố Linh có chút bi thương, lên tiếng: "Vãn Ý, ta có làm gì sai không?"

Hắn định đưa tay ra, nhưng Lục Vãn Ý lại hoảng hốt lùi lại, né tránh bàn tay của hắn.

"Đại ca, đại ca, Cố Linh đánh người! Cố Linh đánh người! Ta muốn hòa li, ta muốn hòa li!" Lục Vãn Ý òa khóc nức nở.

Nửa năm qua, nàng ta như sống trong địa ngục trần gian.

Mới kết hôn được ba ngày, Cố Linh còn tỏ ra dịu dàng và chu đáo, khiến nàng ta vô cùng hạnh phúc. Nàng thậm chí còn oán trách Hứa thị đã ngăn cản nàng ta lấy Cố Linh.

Ai ngờ chỉ mới hơn nửa tháng sau.

Có những ngày Cố Linh say khướt về nhà, có những ngày hắn trút hết bực tức lên người nàng, dùng roi mây đánh đập tàn nhẫn. Nàng ta bị đánh đến suýt chết.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Sau khi tỉnh rượu, hắn lại ôm nàng ta xin lỗi, luôn miệng hứa hẹn sẽ không tái phạm.

Lần trước nàng ta quay về nhà mẹ đẻ cầu cứu. Hứa thị lại mời Cố Linh đến đón nàng ta về, và từ đó Cố Linh không còn đánh đập nàng nữa.

Nhưng...

"Hắn đánh muội sao? Bị thương ở đâu?" Lục Viễn Trạch cau mày, rùng mình..

Lục Vãn Ý nín khóc, cắn chặt môi dưới. Từ khi được đưa về nhà mẹ đẻ, Cố Linh không còn đánh đập nàng nữa, nhưng...

Nàng ta không thể nói ra được.

Vết thương của nàng ta đều nằm ở những nơi không thể cho ai nhìn thấy.

Chỉ vì một câu kia của Hứa thị, bảo nàng ta là thể diện của hầu phủ nên Cố Linh vẫn cố kỵ một chút, đổi cách thức để hành hạ nàng ta.

Tất cả đều là tại Hứa thị!

"Đại ca, tất cả đều do Hứa thị! Là do bà ta! Chính bà ta là người sai khiến Cố Linh đánh đập ta!" Lục Vãn Ý khóc lóc nức nở, tiếng nức nở vang vọng khắp căn phòng.

Hứa thị đứng một bên, vẻ mặt đầy hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Vãn Ý, muội nói gì vậy? Muội không thể tùy tiện vu khống người khác như vậy được!"

"Ta đã luôn yêu thương và quý trọng muội như châu báu, thậm chí còn đối xử với muội còn tốt hơn cả hài tử của mình. Cố công tử tuy có tài học, nhưng gia thế lại bình dân, ta lo lắng muội sẽ bị ủy khuất trong nhà họ Cố. Lúc trước, khi muội bày tỏ tình cảm với Cố công tử, ta còn ngăn cản muội. Là muội và mẫu thân khăng khăng đòi gả cho Cố công tử. Giờ đây, muội lại trách móc ta sao?" Hứa thị lấy khăn tay lau nước mắt, tỏ vẻ đau lòng và thất vọng.

"Ta đã nuôi dạy muội hơn mười năm, vậy mà muội lại oan uổng ta như vậy." Hứa thị nức nở, khiến mọi người xung quanh đều cảm động.

Lục Viễn Trạch không hài lòng với lời nói của Lục Vãn Ý, cau mày quát mắng: "Vãn Ý, muội đang làm gì vậy? Cố công tử là người muội tự mình chọn!"

"Muội nói xem hắn đả thương muội ở đâu?" Lục Viễn Trạch tức giận hỏi.

Từ lần trước nhìn thấy những vết thương trên người Lục Vãn Ý, bà ta biết rõ nữ nhi của mình đang chịu nhiều uất ức. Lão thái thái ôm Lục Vãn Ý rồi khóc thương.

"Hầu gia," Cố Linh lên tiếng, vẻ mặt đầy khó xử: "Thực sự là Cố mỗ ta chưa từng bạc đãi Vãn Ý."

"Ngay từ khi Vãn Ý tự nguyện gả vào cửa, nàng đã được giao quyền quản lý mọi việc trong nhà. Toàn bộ Cố gia đều do nàng làm chủ.."

"Nếu Cố mỗ có lỡ làm điều gì sai, ta đều đã chịu phạt quỳ gối. Cả nhà đều biết điều này."

Cố Linh thở dài não nề, tỏ ra khó khăn khi nói ra chuyện này.

"Vãn Ý gả thấp cho nhà Cố mỗ, vốn đã là một sự thiệt thòi cho nàng. Sao ta lại có thể đánh đập nàng được? Chỉ vì tính khí kiêu căng của nàng, ta đã luôn nhượng bộ và cưng chiều nàng. Mỗi khi Cố mỗ phạm sai lầm, nàng đều bắt ta quỳ gối nhưng ta chưa bao giờ dám cãi lời nàng."

Lục Viễn Trạch càng nghe càng tức giận.

"Sao ngươi không nói vết thương của mình ở đâu? Ta cho ngươi nói nhưng ngươi lại không nói?"

"Kiêu căng ở nhà cũng thôi, tại sao đã gả ra ngoài lại còn không biết điều như vậy?"

"Cố Linh là quan triều đình, hắn phải lạy phụ mẫu và quỳ gối trước vua. Sao ngươi có thể bắt hắn quỳ xuống?" Lục Viễn Trạch phẫn nộ mắng mỏ.

Lục Vãn Ý nức nở nói: "Mỗi lần đều là hắn đánh ta rồi mới quỳ xuống!"

Nhưng khi nói đến vị trí vết thương, nàng ta lại ngập ngừng không dám nói.

Hứa thị nhìn Lục Vãn Ý đề nghị: "Hay là mời y nữ đến khám cho muội?"

Lục Vãn Ý đột ngột lùi lại một bước: "Không, không cần, không cần y nữ."

Cố Linh đã cắn vào chỗ nhạy cảm của nàng, sao nàng ta dám để y nữ đến khám?

Nếu chuyện này mà lan truyền ra ngoài, danh tiếng đầy kiêu ngạo của nàng ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Hứa thị lắc đầu thở dài: "Muội muội, chúng ta thương yêu và chiều chuộng muội, nhưng muội cũng không thể vu khống người khác bừa bãi. Cố đại nhân là quan triều đình, muội như vậy là đang làm hại hắn."

"Muội nói hắn đánh muội, nhưng lại không nói rõ vết thương và không cho đại phu khám."

"Muội cứ đòi hòa ly như vậy, muội đặt thể diện của nhà họ Lục ở đâu?" Hứa thị không thể kìm nén được sự nghiêm khắc trong giọng nói.

"Hầu gia đang muốn thăng tiến, nhưng đừng vì vậy mà làm hỏng danh tiếng của phủ Hầu."

Lục Viễn Trạch nghe vậy, ánh mắt thay đổi vài phần. Hắn tự mình đỡ Cố Linh dậy, giọng điệu nhàn nhạt: "Là do Lục gia không dạy dỗ nữ nhi chu đáo, khiến ngươi phải chịu uất ức."

Lão thái thái vừa gạt nước mắt vừa khóc: "Lần trước Vãn Ý về nhà, trên người đã mang theo vết thương. Viễn Trạch à..."

"Lần đó, Vãn Ý không quen thuộc ở Cố gia, vô tình té ngã thôi." Cố Linh vội vàng giải thích.

"Sao có thể té ngã thành ra như vậy?" Lão thái thái trừng mắt nhìn Cố Linh đầy giận dữ, hối hận vì lúc trước không giữ lại bằng chứng để đuổi cổ Cố Linh đi.

"Được rồi!" Lục Viễn Trạch quát mắng. "Nương, đừng dung túng Vãn Ý nữa. Muội ấy đều bị người chiều hư!"

"Người nhìn xem Vãn Ý hiện tại thành ra bộ dáng gì rồi?" Lục Viễn Trạch chỉ vào Lục Vãn Ý.

Quan trọng hơn cả, có Cố Linh ở triều đình tương trợ, ông ta mới có cơ hội thăng lên tam phẩm.

Hứa thị hơi nhíu mày, bà hiểu rõ Lục Viễn Trạch hơn ai hết.

Ông ta vốn là một người ích kỷ, sẵn sàng hy sinh muội muội để thăng tiến, như vậy thì đã là gì với ông ta đâu?

Trong mắt ông ta, chỉ có việc giúp Lục gia thăng chức nhanh chóng mới là tốt nhất.

"Đại ca, tin muội đi, tin muội đi. Hắn đánh muội, muội không thể quay về được nữa, muội không thể quay về được nữa."

"Hắn sẽ đánh chết muội, đại ca."

"Tẩu tử, tẩu tử, muội sai rồi, muội thật sự sai rồi. Muội nên nghe lời tẩu tử, Cố Linh hắn ta không phải thứ tốt lành gì. Tẩu tử, muội biết sai rồi, tẩu tử hãy cứu muội với!" Lục Vãn Ý quỳ gối trên mặt đất, hoảng sợ nhận lỗi.

"Người tới, đem Vãn Ý dẫn đi."

"Thật là hồ nháo, hôn nhân há là trò đùa."

Lục Viễn Trạch cùng Cố Linh ngồi vào vị trí, ông ta cười cười, thậm chí còn nói: "Vãn Ý bị chúng ta chiều hư rồi, không nghĩ tới gả về bên đấy lại giày vò ngươi như vậy. Nếu muội ấy phạm sai lầm, mong rằng ngươi có thể giáo dục muội ấy một cách nghiêm khắc. Lục gia chúng tôi không có ý kiến gì."

Cố Linh gật đầu ôn nhu, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Mọi người trên bàn tiệc đều đang ngươi ngươi ta ta, Hứa thị liền đi qua phòng cách vách.

Vãn Ý bị nhốt trong phòng, đang đập phá đồ đạc một cách cuồng loạn.

Khi nhìn thấy Hứa thị vào cửa, ánh mắt nàng ta đầy oán độc: "Hứa thị, ngươi hại ta! Ngươi hại ta!! Là ngươi cố ý đưa ta trở về đây, là ngươi cố ý làm Cố Linh đánh ta không lưu lại dấu vết!"

Hứa thị bình tĩnh nói: "Muội muội, những lời này của muội quả thật là không biết nói lý.”

“Muội nhớ lại đi, chính muội đã nói rằng đàn ông đánh phụ nữ là vì có lý do, người ta sẽ không vô duyên vô cớ làm vậy. Chắc chắn là người phụ nữ đã phạm phải lỗi sai nào đó."

“Phụ nữ phải tự xem lại lý do ở phía bản thân mình.”

“Muội có muốn nghĩ lại thử một chút muội đã làm sai ở đâu không?”

“Có phải là do muội không hầu hạ phu quân của muội cho tốt? Hay là do muội không chăm sóc tốt lão thái thái? Muội có muốn nghĩ thử lại một chút không?” Vẻ mặt của Hứa thị tràn đầy quan tâm.

“Những lời này không phải là những lời mà Vãn Ý đã từng nói với tẩu tử sao?”

Lục Vãn Ý tức giận đến phát run cả người, tay nàng ta chỉ vào Hứa thị không ngừng run rẩy.

“Ngươi sẽ không thể nào chết được tử tế! Không thể nào chết tử tế được!!!”

“Ngươi cho rằng ngươi hạnh phúc sao? Ha ha ha ha ha, ngu xuẩn lắm! Ngươi cho rằng bản thân ngươi rất hạnh phúc sao?” Ánh mắt Lục Vãn Ý tràn đầy sự điên cuồng.

“Hứa Thời Vân, ta chờ ngày ngươi rớt vào địa ngục trần gian.”

Trong lòng Hứa thị tràn đầy bình tĩnh.

Nhìn đi, đây là đứa bé mà bà luôn đau lòng chiều chuộng. Là tiểu cô mà bà hết lòng dạy dỗ, chăm sóc suốt mười mấy năm qua.

Nhưng nàng ta lại thân với Bùi Giảo Giảo như mẫu tử sau lưng bà.

Tất cả các ngươi đều đáng chết.

Ta muốn các ngươi phải vĩnh viễn rơi vào địa ngục!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play