Chiều tối.

"Đêm nay có hội đèn lồng, nương, con muốn mang Triều Triều đi ra ngoài xem." Lục Chính Việt ôm Triều Triều đang ăn tối trong sảnh.

Mùng Một Tết, hôm nay tiếp đón rất nhiều khách, Hứa thị bận rộn không ngơi tay.

Thấy Lục Triều Triều đáng yêu nhìn mình với đôi mắt lúng liếng, Hứa thị mỉm cười đồng ý.

Bà mặc thêm cho bé con nhiều áo ấm, rồi đưa vài người hầu đi theo.

Bên người bé không thể thiếu người.

Lục Triều Triều vui mừng hớn hở, ở phía trước ngực phình phình, đó là đồ ăn vặt nàng lén lút mang theo.

Hôm nay là năm mới, Hứa thị giả vờ không nhìn thấy.

"Phu nhân, hầu gia một đêm không về nhà, có thể là có chuyện gì đó không ạ?" Tô Chỉ Thanh hôm nay trang điểm đặc biệt, nhưng đã đợi cả ngày mà Lục Viễn Trạch vẫn chưa về phủ.

Hứa thị nhàn nhạt nói: "Đàn ông bên ngoài có công việc riêng của họ, nghĩ cũng biết là có việc trên triều đình. Ta nâng ngươi làm bình thê là để ngươi chăm sóc tốt cho hầu gia, chứ không thể kéo chân hắn lại."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Tô Chỉ Thanh vội vàng nói: "Làm sao có thể như vậy phu nhân, Thanh Thanh chỉ lo lắng thôi."

Đang nói chuyện, thì nghe thấy người ngoài cửa truyền lời vào:

"Phu nhân, hầu gia đã về nhà."

Vừa dứt lời, Tô Chỉ Thanh đã vén váy, dẫm lên tuyết, chạy ra ngoài cửa.

Giống như một con bướm xinh đẹp bay lượn.

Nhìn thấy Lục Viễn Trạch, thân hình hơi run rẩy, nàng ta lao thẳng về phía ông ta.

"Hầu gia, ngài một đêm không về nhà, Thanh Thanh lo lắng cho ngài rất nhiều." Mắt nàng ta đỏ hoe, giọng nói ngọt ngào, đầy vẻ sùng bái và yêu mến của một thiếu nữ.

Lục Viễn Trạch không giấu vết ôm eo nàng ta.

Tô Chỉ Thanh ngửi thấy mùi hương trên người ông ta, lòng chùng xuống.

"Hôm nay Thanh Thanh được ghi vào gia phả, trở thành người phụ nữ của hầu gia. Thanh Thanh... thật may mắn khi được gặp hầu gia." Tô Chỉ Thanh ôm lấy Lục Viễn Trạch, muốn kéo ông ta đi về phía Thanh Bình Viện.

Lục Viễn Trạch bắp chân còn run rẩy, vòng eo còn bủn rủn, Bùi Giảo Giảo đúng là yêu tinh!

Ông ta vội vàng nói: "Hôm nay trong phủ có khách đến, ta tạm thời đi trước gặp tộc lão cái đã."

Nói xong, ông ta đã vội vàng bỏ chạy.

Tô Chỉ Thanh vô tình liếc mắt, nhìn thấy trên cổ ông ta có một dấu đỏ, tức giận đến hốc mắt đỏ hoe.

Hứa thị nhìn thấy Lục Viễn Trạch, có chút kinh ngạc.

Bà tưởng rằng Tô Chỉ Thanh sẽ dùng mọi thủ đoạn để giữ chân ông ta lại.

"Hầu gia sao trông có vẻ rất mệt mỏi vậy, không nghỉ ngơi đủ à?" Hứa thị không khỏi hỏi.

Lục Viễn Trạch vẻ mặt xấu hổ.

Ông ta cũng không ngờ Bùi Giảo Giảo lại táo bạo như vậy, và cũng như vậy...

Động lòng người.

Người phụ nữ mà ông ta lui tới mười mấy năm nay cũng không thể động lòng người bằng hôm qua.

Trên người mặc áo lót mỏng manh, khiến người ta say mê.

"Đêm qua cùng mấy vị quan lại bàn bạc công việc nên có chút không biết giờ giấc. Hôm nay lại uống nhiều rượu nên ta hơi mệt mỏi một chút thôi. May mắn trong phủ có phu nhân lo liệu, Vân Nương vất vả rồi."

"Có thể cưới Vân Nương, Lục mỗ tam sinh hữu hạnh." Ánh mắt của Lục Viễn Trạch nhìn ai cũng đầy tình cảm.

Hứa thị trước kia cũng từng say mê ông ta như vậy.

Giờ đây, bà chỉ cảm thấy buồn nôn.

"Hầu gia vẫn nên đi gặp tộc lão trước đi, tộc lão ngày mai phải về Thanh Khê rồi."

"Bên Thanh Khê nói muốn tu sửa từ đường, lão phu nhân đã lập tức đồng ý chi tiền nên Hầu gia hãy tiện thể mang theo ngân lượng để cho họ."

Hứa thị cười cười, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Thiếp thân nghĩ rằng, tu sửa tổ trạch của Lục gia, Vân Nương không nên lấy tiền từ của hồi môn. Tránh để người ngoài nói ra điều tiếng."

Lục Viễn Trạch sắc mặt tốt hơn, nghe đến hồi môn liền nói ngay: "Sao có thể để Vân Nương lấy tiền từ hồi môn được chứ."

Ông ta có chút bực bội, trước kia Vân Nương luôn nói, nàng là người Lục gia, không phân biệt ta ngươi.

Vân Nương thậm chí còn bảo ông ta cứ dùng tiền của nàng, ông cứ dùng thoải mái.

Nhưng giờ đây bà lại nói đến của hồi môn, Lục Viễn Trạch sao có thể cam tâm?

"Lát nữa ta sẽ viết một văn bản gửi cho tộc trưởng." Lục Viễn Trạch quay đầu đi tìm tộc lão.

Đáy lòng ông ta vẫn còn chút bực bội.

Lục gia vốn không giàu có, trước kia có thể dùng hồi môn của Hứa thị để nuôi dưỡng Cảnh Hoài và hầu phủ.

Giờ đây, lại lâm vào cảnh khốn cùng.

Nghe nói phải đưa cho tộc trưởng ba ngàn lượng, mặt Lục Viễn Trạch tái nhợt: "Ba ngàn lượng?" Lục Viễn Trạch sắc mặt xanh xao.

"Năm ngoái tức phụ của ngươi đều cấp một ngàn lượng. Năm nay muốn tu sửa nhà cũ và từ đường, ba ngàn lượng cũng không phải là quá nhiều." Tộc trưởng nhíu mày, Lục hầu gia sao lại tự nhiên trở nên keo kiệt như vậy?

Lão thái thái thở dài: "Phụ thân của con cũng được chôn cất ở Thanh Khê, còn có các bậc tiền bối đều ở Thanh Khê. Viễn Trạch, số tiền này không thể tiết kiệm được."

"Hãy dùng tiền hồi môn của tức phụ con." Lão thái thái còn trông cậy vào việc này, như bao nhiêu lần trước đây, mọi việc đều lấy tiền hồi môn của Hứa thị.

Lục Viễn Trạch bực bội kéo kéo vạt áo: "Dùng tiền hồi môn của tức phụ để tu sửa từ đường, nói ra sẽ như thế nào?!"

Ông ta vốn đã quen với việc Hứa thị tự bỏ tiền, hối lộ một đám tộc lão vui vẻ trở về Thanh Khê, ông ta cũng không cảm thấy có gì. ( truyện trên app T Y T )

Nhưng tự mình bỏ tiền, ông ta lại cảm thấy khó chịu.

Mỗi năm ông ta chỉ có vài trăm lượng tiền lương.

Tất cả tài sản của hầu phủ đều do Hứa thị quản lý, nhưng chắc chắn không thể gánh vác nổi một đại hầu phủ khổng lồ. Phần lớn tiền đều đến từ các cửa hàng hồi môn của bà.

"Tộc trưởng, mỗi năm học đường tông tộc sao lại tốn một ngàn lượng?"

"18 năm nay, chưa có lấy một cử nhân nào." Lục Viễn Trạch cau mày.

Tộc trưởng nháy mắt một cái: "Năm đó không phải chính ngươi nói mỗi năm sẽ đưa một ngàn lượng sao?"

Lục Viễn Trạch nghẹn họng.

Năm đó Hứa thị mới vào cửa, tộc lão đến tống tiền, Hứa thị liền tự bỏ tiền túi ra, ông ta còn theo đó cố ý nói vậy để lên mặt!

"Được rồi được rồi, mai sẽ đưa tiền đến." Lục Viễn Trạch vẫy vẫy tay.

Mấy cái tộc lão tức giận đến mặt đỏ tai hồng, lúc nào cũng đến đây lấy tiền, Hứa thị cũng đều cung kính với họ.

Lúc đi còn nhét bao lì xì lớn cho bọn họ.

Mấy tộc lão liền nói ngay: "Còn không bằng cách làm người của tức phụ ngươi."

Nếu không phải là mùng một Tết, Lục Viễn Trạch chỉ hận không thể đuổi họ đi.

Đợi tộc lão đi, Lục Viễn Trạch sắc mặt uể oải.

"Con có phản ứng gì vậy? Dù sao Hứa thị cũng tin phục con, con dỗ dành nàng ta một chút là nàng ta liền đem tiền đưa ra." Lão thái thái vẻ mặt nhàn nhạt, không hề quan tâm.

Từ khi Hứa thị gả vào cửa, chi phí ăn mặc trong phủ đã được nâng lên vài bậc.

Lục gia vốn không có nhiều tiền, trước khi Hứa thị gả vào, Lục gia tiêu xài đều tằn tiện dè dặt.

"Đúng rồi, Cảnh Hoài khi nào về nhà?"

"Ta thật sự thương nhớ đại tôn tử của ta."

"Thi đậu Tam nguyên thì phải đưa thằng bé vào phủ, cũng không thể để nó lưu lạc bên ngoài."

Lão thái thái thấy ông ta liền nhịn không được hỏi.

Lục Viễn Trạch bực bội: "Nương, ta tự có dự tính."

"Đúng rồi, muội muội của ngươi hôm nay vẫn chưa về hầu phủ, ngươi qua xem sao lại thế này?" Lão thái thái đã trông chờ cả một ngày, đều chưa từng nhìn thấy Lục Vãn Ý về nhà.

"Nương, Vãn Ý bị người nuông chiều quá kiêu căng, người đừng dung túng nó nữa." Lục Viễn Trạch vẫy vẫy tay, trực tiếp đi ra khỏi cửa.

Lão thái thái tức giận thở dài.

Mãi cho đến khi trời tối, Lục gia mới bày ra bữa cơm đoàn viên.

Xe ngựa nhà họ Cố mới xuất hiện.

Lục Vãn Ý gả đi nửa năm, cả người đều gầy một vòng.

Đứng nhẹ nhàng bên cạnh nàng ta là Trạng Nguyên lang Cố Linh, Cố Linh vẻ mặt ôn nhu, ánh mắt dừng ở Lục Vãn Ý, Lục Vãn Ý liền run rẩy dữ dội.

Hai người nắm tay nhau vào phủ.

Lục Vãn Ý rụt cổ lại, tiến lên quỳ gối và chúc Tết lão thái thái.

Lục Vãn Ý quỳ xuống.

Bỗng nhiên, nước mắt trào ra từ mi.

"Nương! Nương, con cầu người cứu con, con cầu người cứu con!" Nàng quỳ gối kéo ống quần của lão thái thái, giọng run rẩy tuyệt vọng.

Sắc mặt Cố Linh đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

Trong phòng, bầu không khí liền trở nên lạnh lẽo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play