Tạ Thừa Tỉ trong lòng lạnh toát.

Mới ngày đầu tiên, hắn đã khiến tiểu chủ tử bật khóc nức nở!!

Cậu xong rồi, chết chắc rồi.

Lúc Lục Nghiên Thư đẩy xe lăn tiến vào, Lục Triều Triều đã tức giận đến đánh người.

Vừa rồi còn oai phong, giận mắng Thiên Đạo bất công, giờ đây lại vừa nức nở vừa lên án: "Hư... Hư..."

"Đánh hắn, đánh tan hồn phách hắn..." Bé con mắng đến tàn nhẫn, lẩm bẩm không rõ lời.

Lục Nghiên Thư ôm bé con vào lòng ngực, đáy mắt tràn đầy ý cười.

"Tiểu muội muội không ngoan, điện hạ chê cười rồi." Hắn cẩn thận đánh giá Thái Tử, thấy biểu tình của Thái Tử tuy rằng mệt mỏi, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười quen thuộc, hắn nhẹ nhàng thở phào.

"Không không, không phải do Triều Triều. Là ta, chọc giận muội ấy." Thái Tử cẩn thận nhìn lén Triều Triều.

Triều Triều lại tức giận đến mức quay mông về phía cậu.

"Bữa tối chúng ta ăn thịt viên tứ hỉ." Lục Nghiên Thư nhàn nhạt nói.

Triều Triều vẫn khóc nức nở, tiếp tục che mặt nỉ non.

"Lại thêm mật nước bồ câu non."

Tiếng khóc của Triều Triều yếu dần đi.

"Hôm nay trời mát mẻ, lại chuẩn bị thêm một nồi. Triều Triều xem ra là không muốn ăn, chỉ có thể..."

Lục Triều Triều tức khắc trào hai hàng nước mắt, hô to: "Nhiều nước mật!"

"Triều Triều, ăn!" Đôi mắt trừng to như chuông, phồng má trừng mắt nhìn đại ca.

Thái Tử trộm nhẹ nhàng thở phào, vội vàng phân phó cung nhân chuẩn bị bữa tối.

Lục Nghiên Thư đáy mắt cất giấu một chút nghi ngờ.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Lục Nghiên Thư trong thời gian này đã kết giao thâm hậu với Thái Tử.

Hắn rất có tài học, Thái Tử cũng thực sự kính trọng hắn.

Nhưng...

Đối mặt với Triều Triều, hắn lại hoàn toàn khác biệt.

Triều Triều dùng bữa, hắn tự mình gắp xương cho Triều Triều, rót nước ấm, gắp thức ăn cho Triều Triều, rửa tay rửa mặt cho Triều Triều.

Lộ ra một vẻ ân cần.

Hắn cố ý nâng cao Triều Triều, tôn cao thân phận của Triều Triều.

Thẳng đến khi Triều Triều dùng bữa xong về phủ, hắn còn lưu luyến đứng ở cửa, chờ Triều Triều rời đi mới dám xoay người.

Ngồi trên xe ngựa, Triều Triều ghé vào lòng ngực nhị ca Lục Chính Việt ngủ gà ngủ gật.

"Triều Triều, hôm nay ở Đông Cung đã xảy ra chuyện gì sao?" Lục Nghiên Thư hỏi.

Triều Triều chép miệng: "Muốn đùi gà!"

Lục Nghiên Thư mí mắt nhảy dựng.

"Trừ bỏ đùi gà, còn có gì khác không?"

Lục Triều Triều im lặng một lúc lâu, nghẹn ngào nói: "Bồ câu..." Còn cả chim bồ câu non.

"Trừ bỏ việc ăn!" Lục Nghiên Thư thực sự tức giận đến đầu đau.

Tiểu gia hỏa nhíu mày suy nghĩ nửa ngày: "Khóc khóc... Thái Tử ca ca khóc khóc."

"Bang bang..." Bé con lại chỉ tay vào trán, ý bảo Tạ Thừa Tỉ còn dập đầu.

Lục Nghiên Thư thầm nghĩ, nếu không dập đầu, muội có khi còn phải mỉa mai người ta thêm hai câu ấy chứ.

Lúc này tiếng lòng của nàng lại là những tiếng reo hò sung sướng【Thức ăn của Đông Cung thật ngon nha!!】

【Bồ câu non da giòn ăn ngon thật, vào miệng là tan, cạc cạc ăn ngon, ăn ngon.】

【Đêm nay ta lại uống thêm một nồi canh, ai, bụng căng quá, vì cái gì ta lại không có hai cái bụng chứ?】

【Đêm nay nướng chân dê mà ta lại không được ăn, tiếc nuối quá, nghe thơm quá, thơm quá…… Hít hà, hít hà】

【Lớn lên, lớn lên, nhanh lớn lên……】

Lục Nghiên Thư lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ này ra khỏi tâm trí của mình.

Khi xe ngựa trở về Trung Dũng hầu phủ, trăng đã lên cao, soi bóng trên những cành liễu.

Lục Viễn Trạch như mọi khi, vẫn nghỉ ngơi trong phòng của Tô Chỉ Thanh.

Từ khi Hứa thị đồng ý cho Tô Chỉ Thanh làm bình thê, Tô Chỉ Thanh đã dùng mọi thủ đoạn để giữ Lục Viễn Trạch ngủ lại phòng mình mỗi đêm.

Bùi Giảo Giảo quả thật đã truyền thụ hết những sở thích của hầu gia cho nàng ta lúc trước.

Giờ đây, Tô Chỉ Thanh đang tận dụng tối đa cơ hội này.

Nói về Lục Viễn Trạch, gần đây hắn ta thực sự xuân phong đắc ý.

Vị hôn thê của Lục Cảnh Hoài là đích nữ Khương gia, Khương lão gia tử được thăng chức từ Đại Lý Tự Khanh lên chưởng viện Hàn Lâm Viện, trở thành quan nhị phẩm.

Lục Cảnh Hoài gần đây lại sáng tác thơ rất hay, danh tiếng vang dội khắp thiên hạ, ai ai cũng biết tên tuổi Lục Cảnh Hoài.

“Mời rượu……”

“Quân không thấy, Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi. Quân không thấy, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết……”*

*Hai câu thơ này được trích từ bài thơ "Tương tiến tửu" (Cùng nhau uống rượu) của nhà thơ Lý Bạch, một trong những thi nhân vĩ đại nhất của Trung Quốc.

Từ xa vọng lại, tiếng ngâm thơ vang vọng từ Thanh Bình Viện.

“Thơ hay! Thơ hay! Xứng đáng được lưu danh thiên cổ!” Lục Viễn Trạch đã uống say, giờ đây mặt mày rạng rỡ vì vui sướng.

Nhi tử Lục Cảnh Hoài và nữ nhi Lục Cảnh Dao thật sự khiến ông ta vô cùng hãnh diện.

Bài thơ này được truyền đến cung vua, ngay cả Hoàng đế cũng hỏi về Lục Cảnh Hoài.

Lục Nghiên Thư ngồi trên xe lăn, vẻ mặt bình thản.

“Lục Cảnh Hoài vậy mà cũng có thể làm ra được một bài thơ tuyệt đỉnh như vậy ư?” Lục Chính Việt vừa nghe xong bài thơ này cũng suýt ngã ra vì kinh ngạc.

Còn đám người bên ngoài kia thì sao?

Lục Triều Triều ngáp một cái [Muội muội của hắn ta đã tiện tay lấy hơn 5000 năm truyền thống của Hoa Hạ!]

[Vô số tác phẩm của các danh nhân đều được đưa đến tay của hắn ta, hắn ta có thể làm ra được là đúng rồi.]

Lục Chính Việt siết chặt tay lại.

Lục Nghiên Thư nhàn nhạt nói: “Khoa cử chỉ biết làm thơ thì không thể thành công được.”

Lục Chính Việt hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Trước mặt đại ca, mọi thứ dường như đều trở nên đơn giản hơn.

Đêm đến.

Chùa Hộ Quốc.

Phương trượng chùa Hộ Quốc đứng dưới ánh trăng, đôi mắt mù lòa của ông ta chỉ có thể dựa vào đệ tử miêu ta mới có thể nhận biết thiên tượng, như nhìn qua lồng giam sắt.

Tứ hoàng tử, lúc này đang là một tiểu sa di, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.

“Sư phụ, sao Tử Vi lúc thì sáng rực, lúc thì mờ nhạt, vì sao vậy ạ?”

“Sư phụ, sao Tử Vi ngày càng yếu ớt, và đang chuyển sang màu đen……” Tứ hoàng tử có chút lo lắng. Sao Tử Vi tượng trưng cho hoàng đế và hoàng thất. ( truyện trên app tyt )

“A……” Đột nhiên, mắt Tứ hoàng tử sáng lên.

“Sư phụ! Sư phụ!!”

“Trời sinh dị tượng! Trời sinh dị tượng!! Thật kỳ quái!!” Tứ hoàng tử nhảy dựng lên, vô số hòa thượng cũng chạy ra ngoài để nhìn lên bầu trời.

Nhiều hòa thượng chắp tay trước ngực, cầu nguyện cho bá tánh bình an, mưa thuận gió hòa dưới dị tượng này.

“Sư phụ, thật kỳ quái! Không biết từ đâu lại xuất hiện một ngôi sao rực rỡ, to hơn tất cả các ngôi sao khác!!”

“Ngôi sao đó đã nâng sao Tử Vi lên! Sao Tử Vi vốn ảm đạm giờ lại tỏa sáng rực rỡ! Nó còn sáng hơn trước nữa!”

Tứ hoàng tử quỳ xuống đất, lạy mấy cái vang dội.

Là một thành viên hoàng thất, hắn tất nhiên là sẽ đứng về phía lập trường của hoàng thất.

Phương trượng ngạc nhiên: “Ngôi sao đó như thế nào?”

Lúc đầu, ông ta dự đoán rằng hoàng thất sẽ gặp một kiếp nạn lớn, kiếp nạn này có thể khiến Tạ gia sụp đổ, giang sơn đổi chủ, thiên hạ rung chuyển.

Vì vậy, ông ta đã đưa Tứ hoàng tử vào chùa để bảo vệ huyết mạch của hoàng thất.

Tứ hoàng tử nhìn lên ngôi sao: “Sư phụ, đó là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời. Không biết nó từ đâu xuất hiện, và có rất nhiều ngôi sao khác đang quay quanh nó.”

“Ngay cả sao Tử Vi đều ở dưới nó. Cam nguyện làm nền vì nó.”

“Sư phụ, trên đời này có vị kỳ nhân nào như vậy sao?” Tứ hoàng tử háo hức nhìn lên bầu trời.

Tinh tượng tượng trưng cho vận mệnh của thế gian, và ngôi sao mới xuất hiện này chắc chắn không phải là một ngôi sao bình thường.

Trên mặt phương trượng nở một nụ cười nhẹ: “Người phá vỡ cục diện đã xuất hiện.”

“Người này có thể thay đổi vận mệnh của thế gian, có thể cứu vớt bách tính khỏi bể khổ, thiên hạ sẽ được cứu!”

Phương trượng chắp tay trước ngực.

“Sư phụ, người đó có thể chữa lành đôi mắt của sư phụ không ạ?” Tứ hoàng tử thương xót cho sư phụ của mình, không khỏi hỏi.

Phương trượng lắc đầu.

“Một vị đại năng xuất hiện trong thời kỳ loạn lạc này có lẽ tính tình sẽ rất kỳ quặc, không nên vì chuyện nhỏ mà cầu xin ngài.”

Lúc này ông ta không hề biết rằng chính mình đã bị mù như thế nào!

Liệu vị đại năng đó có nhất định vì cứu thiên hạ mà chịu khổ không? Phương trượng thầm nghĩ.

Vị đại năng ư?

Cứu vớt bách tính khỏi bể khổ?

Bé con Lục Triều Triều, mười tháng tuổi, đang cầm bình sữa bú ừng ực.

Bùm một tiếng, bé no rồi, bình sữa liền được thả ra, lăn xuống đất.

Trong mơ, bé vẫn đang lẩm bẩm 【Không cho đùi gà, keo kiệt.】

【Không bao giờ cứu... Đánh chết hắn】

【Chân giò nướng, thận khía hoa xào chua cay,  đuôi ngâm tương vừng, hải sâm xào hành….】

Đến cả trong giấc mơ bé cũng đau khổ vì không được gặm gặm thịt...

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play