Đêm giao thừa.

Kinh thành náo nhiệt suốt mấy ngày liền, khắp nơi đều dán lên những tấm giấy đỏ rực rỡ chào mừng năm mới.

Bọn trẻ con diện quần áo mới tinh khôi nô đùa khắp nơi.

Lục Triều Triều đã 11 tháng tuổi! Thật đáng mừng, bé lại mọc thêm một chiếc răng, giờ đã có ba chiếc răng xinh xắn.

[Vui quá! Ta đã bước thêm được một bước trên con đường được gặm đùi gà rồi!]

Bé mỉm cười, khoe ba chiếc răng nhỏ xíu trắng ngần với mọi người.

Hứa thị nhìn hàm răng của nữ nhi: "Được rồi được rồi, nương biết con mọc thêm một chiếc răng rồi. Buổi tối về nhà nương sẽ cho con gặm đùi gà." Nha đầu này đến cả trong mơ cũng đều nói mớ, ăn thịt, ăn thịt…

Bé Lục Triều Triều nghe vậy liền hớn hở, cả người như bừng sáng lên. Việc phải mặc quần áo cầu kỳ cũng không còn khiến bé khó chịu.

"Hôm nay chúng ta phải vào cung tế trời, sau đó còn có yến tiệc, con phải ngoan ngoãn nghe lời nhé." Hứa thị mặc thêm áo khoác dày cho nữ nhi vì sợ bé bị lạnh trong tiết trời giá rét.

Khi đã mặc xong, Lục Triều Triều liếc nhìn mẫu thân một cái, sau đó lén lút chui xuống gầm giường. Bé dùng tay chân đẩy ra một chiếc hộp nhỏ.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Trên cổ bé có đeo một chiếc chìa khóa nhỏ. Bé lạch cạch mở hộp, bên trong là một chuỗi ngọc bội lấp lánh.

Bất kỳ cái ngọc bội nào trong chuỗi ngọc bội này cũng có thể khiến người ta thèm thuồng chảy nước miếng. Tuy nhiên, bé lại có rất nhiều đồ chơi như vậy, thậm chí còn chán ghét, vứt chúng vào một góc.

[Phí chỗ!] Lục Triều Triều bĩu môi.

Hứa thị đang tắm gội thay quần áo nên không nhìn thấy nữ nhi đang lúi húi tìm đồ dưới gầm giường.

Hai búi tóc của bé không ngừng lắc lư theo nhịp điệu.

Lục Triều Triều mới chỉ 11 tháng tuổi, bàn tay bé xíu.

Bé lấy ra từ hộp một nắm hạt dẻ.

Bốc một lần hai nắm tay. Bàn tay bé xíu của tiểu mập mạp thậm chí còn không thể ôm hết, vậy mà bé vẫn cố nhét thêm vài nắm hạt dẻ vào lòng ngực.

Tiếp theo, hai phần đậu phộng cũng được nhét vào túi tiền nhỏ xíu.

Cuối cùng, một củ khoai lang đỏ to bằng ngón cái cũng được thêm vào.

Vội vàng vơ vét một hồi, tích trữ đến căng phồng cả túi, bé con mới chịu khóa lại rồi đẩy tráp xuống lại gầm giường.

Lễ tế trời vô cùng rườm rà và nghiêm trang, lại còn không cho phép người tham dự rời đi.

Vì sợ giữa đường mắc vệ sinh nên Hứa thị không dám uống nước. Bà chỉ nhạt nhẽo húp hai ngụm cháo đặc sệt để lót dạ.

“Năm nay sao lại bắt cả đích tử, đích nữ của các phủ cũng phải tham gia tế trời chứ? Triều Triều mới mười một tháng thôi, đi theo thế này e rằng không ổn.” Đăng Chi thở dài, vội vàng quàng khăn cho Triều Triều.

Hứa thị nhìn bé con không màng thế sự đang ngồi xổm ở dưới dưới đất chọc chọc kiến.

Lòng bà bỗng dâng lên một linh cảm mơ hồ, có lẽ…

Hoàng đế muốn gặp Triều Triều.

Nhưng...

Bệ hạ sẽ không nhàn rỗi như vậy chứ?

Hứa thị gạt bỏ hết thảy tâm tư, vừa mới ôm Triều Triều ra cửa liền nhìn thấy Tô Chỉ Thanh trên mặt hàm chứa vui mừng.

“Phu nhân…” Tô Chỉ Thanh sắc mặt hồng nhuận, nửa tháng nay nàng ta dùng cả một người đầy thủ đoạn để lấy lòng Lục Viễn Trạch.

Lục Viễn Trạch đến cả cửa phòng Hứa thị đều chưa từng bước vào.

Nhìn ông ta hơi có chút bộ dáng sa vào ôn nhu hương.

“Phu nhân tân niên an khang.” Tô Chỉ Thanh muốn nói lại thôi, trong mắt ý mừng cơ hồ che giấu không được.

“Có chuyện nói thẳng đi, chậm trễ lễ tế thiên chính là trọng tội.” Hứa thị có tam phẩm cáo mệnh nên phải vào cung bái tế.

[He he. Nàng ta biến thành tiểu nương của Lục Cảnh Hoài… Muốn chọc cho Bùi Giảo Giảo tức chết.] Ả ta hết lòng hết dạ để bồi dưỡng ra một vũ khí sắc bén, cuối cùng cái mũi giáo đó lại đâm vào người mình.

Lục Cảnh Hoài còn không biết gì về chuyện này đâu.

Tô Chỉ Thanh hành lễ với Hứa thị.

“Hầu gia đau lòng Thanh Thanh, đêm qua… Hầu gia nói, muốn đem Thanh Thanh nâng thành bình thê.”

“Phu nhân đã có tuổi, lại phải dưỡng dục mấy hài tử, chỉ sợ không có cách quan tâm đến những chuyện khác nên hầu gia muốn Thanh Thanh phân ưu thay phu nhân…”

Không uổng phí một phen tâm sức, sáng nay nàng ta đi đường bắp chân đều phát run.

Bùi Giảo Giảo mặc dù mỹ mạo nhưng bà ta cũng có tuổi rồi.

Mà chính mình, tuổi trẻ mỹ mạo, còn biết hạ thấp tư thái, từng đọc đủ thứ thi thư. Nàng ta chính là tổ hợp những ưu điểm của Hứa thị cùng Bùi Giảo Giảo.

Bùi Giảo Giảo chính là kiểu người ưa thích của hầu gia.

Nên nàng cố tình xây dựng bản thân tương đồng như thế, làm hầu gia cảm thấy hai người rất có duyên phận.

Đêm qua, trong lúc mơ màng chìm đắm trong sự mây mưa sung sướng, hầu gia đã đồng ý cho nàng ta làm bình thê.

Hứa thị không thể che giấu được sự cô đơn trong mắt.

“Nếu hầu gia đã đồng thì ngày mai là mùng một, hãy ghi tên Tô cô nương vào gia phả. Tuy nhiên, chuyện hôn sự…” Hứa thị chần chừ.

May mắn thay, Tô Chỉ Thanh đã tiếp lời: “Tỷ tỷ, năm mới bận rộn, chuyện hôn sự không cần vội vàng.” Chỉ cần ghi tên vào gia phả, nghĩa là nàng ta đã chính thức trở thành bình thê của hầu gia.

Nàng ta thuận miệng gọi Hứa thị là “tỷ tỷ”.

“Phi, cái thứ chó mèo gì ở đâu cũng dám nhận thân thích lung tung!” Đăng Chi nhịn không được mắng một câu.

“Phu nhân xuất thân từ danh môn, là đích nữ được nuông chiều nhất của Hứa gia, nhưng chưa từng có tỷ muội nào.” Đăng Chi tức giận dỗi một câu.

Bình thê cũng chỉ cao hơn thiếp và di nương một bậc thôi.

Làm sao xứng đáng để gọi là “tỷ muội” với chính thê?

Tô Chỉ Thanh đỏ mặt tía tai, cố gắng kìm nén sự phẫn nộ trong mắt.

Hừ, chính thê thì sao chứ?

Không được nam nhân sủng ái thì có ích lợi gì?

Bà ta không biết rằng hầu gia bên ngoài đã nuôi ngoại thất hơn 20 năm rồi.

Nàng ta nhìn Hứa thị với ánh mắt thương hại, tràn đầy sung sướng khi người gặp họa.

Hầu gia nói: Hứa thị yêu hắn đến tận xương tủy, quả nhiên là thật.

“Đăng Chi cô nương nói đúng, là Thanh Thanh không hiểu rõ thân phận của mình.” Nàng ta cúi đầu, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng.

“Tốt, ngươi hãy hầu hạ hầu gia cho tốt.”

Hứa thị không thèm nhìn Tô Chỉ Thanh lấy một cái, liền mang theo người ra khỏi phủ.

Hôm nay, hoàng đế cùng các triều thần tế trời.

Nữ quyến mang theo con nối dõi đứng ở một bên khác dàn tế, vừa che khuất tầm mắt triều thần, vừa tránh gió lạnh.

Hứa thị hài lòng với vị trí của mình.

Bà không biết rằng đây là vị trí mà hoàng đế và thái tử cố ý dành cho Lục Triều Triều.

Các triều thần đều quỳ gối chịu gió lạnh.

Lục Viễn Trạch tuy rằng tước vị cao, nhưng chức quan thấp, nên phải quỳ ở phía sau, cơ bản không nhìn rõ phía trước.

“Lục hầu gia, lát nữa sau tiệc tế, cùng đi uống vài chén nhé?”

“Cùng thưởng thức Tương Tiến Tửu! Mỗi một câu thơ đều là tuyệt tác thiên cổ!”

“Lục Cảnh Hoài quả thật có học vấn uyên thâm. Năm ngoái tiết Trung Nguyên không thể tụ khí xua đuổi tà ám nhất định là do ngoài ý muốn. Dù sao cũng là lần đầu tiên tham dự dạo phố.”

Lục Viễn Trạch cảm thấy vô cùng vinh dự, trong lòng trào dâng niềm tự hào.

Đây là nhi tử của hắn!

Lục Cảnh Hoài là nhi tử của hắn!

“Nghe nói bệ hạ rất yêu thích Tương Tiến Tửu. Lục Cảnh Hoài chưa tham gia thi hương mà đã được bệ hạ coi trọng, nếu đỗ tam nguyên…” Một vị quan liếc mắt nhìn thái tử.

“Chỉ sợ phần mộ tổ tiên sẽ bốc khói xanh* rồi.” ( truyện trên app T Y T )

*Người Trung Quốc tin rằng nếu phần mộ tổ bốc ra khói xanh tức là tổ tiên hiển linh đem lại phú quý cho gia đình, thực tế thì không phải vậy. Người Trung Quốc thường quan niệm rằng thắp hương tại lăng mộ tổ tiên mà bốc ra khói xanh là điềm may, mang lại phú quý, đại cát đại lợi cho gia đình

“Năm xưa Hứa gia huy hoàng, muốn đè đầu Lục Cảnh Hoài xuống. Cũng không biết Lục Cảnh Hoài rốt cuộc là con của ai, xuất sắc đến vậy mà lại bị nuôi dưỡng bên ngoài.” Từ lần trước lễ bộ thị lang bị bắt quả tang gian dâm trước mặt mọi người, mọi người đều biết thân phận ngoại thất tử của Lục Cảnh Hoài.

Chỉ không biết, rốt cuộc Lục Cảnh Hoài là con nối dõi của ai.

Lục Viễn Trạch siết chặt lòng bàn tay, sắc mặt hơi trầm xuống, không nói gì.

Hứa thị xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc, đó là bởi vì gia phụ của bà từng phò tá bệ hạ lên ngôi, trở thành đế sư, sau đó trở thành một trong tam công - thái phó. Nhờ vậy, Hứa gia đã được đưa lên đỉnh cao.

Lễ bộ thị lang Trần đại nhân liếc nhìn Trung Dũng hầu với vẻ khinh bỉ.

Ngu xuẩn!

Ông ta giúp đỡ Lục Viễn Trạch nuôi dưỡng ngoại thất, đắc tội Lục Triều Triều, ông ta thật là ngu ngốc.

Ông ta sờ sờ lỗ tai, tức phụ đã véo sưng cả tai của ông. Nghĩ đến việc tức phụ đang mang thai, ông ta không thể kìm được mỉm cười ngây ngô.

Theo lời thái y, thai nhi này là nhi tử

Ông ta cuối cùng đến tuổi lão niên cũng có nhi tử! Đời này, chết cũng đáng.

Ông ta cũng không hề có ý định nhắc nhở Lục Viễn Trạch rằng nữ nhi đấy của hầu phủ rất lợi hại! Hơn nữa, hậu trường của Lục Triều Triều còn rất lớn!!

Cho đến khi ông ta nhận ra thì cũng phải tức chết!

Trên dàn tế, Khâm Thiên Giám đọc lời cầu nguyện, mong cho năm sau mưa thuận gió hòa.

Hoàng đế cùng thái tử đứng trên cao, vẻ mặt trang nghiêm. Hoàng đế cũng đã biết được Lục Triều Triều lần trước đã cứu thái tử, trong lòng vô cùng cảm kích trời cao đã ban cho đất nước này có Lục Triều Triều.

Vừa lúc hoàng đế cúi đầu, bỗng nhìn thấy sau chiếc đỉnh đồng thau to lớn nhất, có một bé con thò đầu ra.

Bé còn còn nhe răng, lộ ra ba chiếc răng nhỏ, mỉm cười rạng rỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play