Lục Nghiên Thư hít một hơi thật sâu.

Tiếng rên rỉ thống khổ vọng ra từ trong điện.

Thái Tử hôm nay hoàn toàn không bình thường.

Ánh mắt của cậu lúc dữ tợn, lúc thống khổ, như thể đang có cuộc chiến tranh giành quyền kiểm soát cơ thể trong nội tâm cậu.

"Cút đi! Mọi người cút đi hết!" Giọng nói của cậu mang theo sự tàn nhẫn, hoàn toàn khác với vẻ ngây thơ của một đứa trẻ bảy tám tuổi.

Ánh mắt hắn lóe lên tia tàn nhẫn.

Các cung nữ quỳ rạp xa xa, không dám tiến đến gần.

Đã có người vội vàng đi thỉnh hoàng đế.

Bên trong phòng, chén trà vỡ nát vương vãi trên mặt đất. Thái Tử mặc một bộ thường phục, đang thở dốc từng hồi, quỳ gối trên mảnh vỡ đồ sứ, đầu gối đầy máu.

Nhưng cậu dường như không cảm thấy đau đớn, chỉ ôm chặt đầu, trán đầy mồ hôi lạnh.

"Cái tên yêu ma quỷ quái nào dám quấy phá ta! Cút ra khỏi cơ thể ta ngay!" Thái Tử cảm thấy đầu óc mình đau đớn đến cực điểm.

"Triều Triều, Triều Triều..." Cậu khe khẽ gọi tên Triều Triều.

"Mau... Mau đi tìm Triều Triều!" Tạ Thừa Tỉ run rẩy cả người, mồ hôi lạnh tuôn rơi như thác.

CMN, cậu thật sự bị một linh hồn hoang dã bám vào!

Tạ Thừa Tỉ rùng mình phát lạnh.

Cậu cảm thấy một lực lượng vô hình mạnh mẽ đang cố gắng đẩy cậu ra khỏi cơ thể của mình.

"Ngươi hãy yên tâm rời đi, ta sẽ bảo vệ thật tốt cơ thể này của ngươi!" Linh hồn đang tranh giành quyền kiểm soát cơ thể cậu, giọng nói âm trầm vang lên, đồng thời xua đuổi các cung nữ đang có mặt.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

"Cút đi!" Tạ Thừa Tỉ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Đau đớn đến nỗi đầu ngón tay cũng run rẩy.

Cậu dần dần mất đi ý thức, dường như linh hồn sắp bị rút ra khỏi cơ thể.

Đột nhiên...

Có người vào phòng.

Cậu cố gắng mở mắt, chỉ nhìn thấy lờ mờ...

Một cục tròn vo, loạng choạng bò từ cửa vào, trong tay...

Còn đang cầm bình sữa!!

Nàng vừa bò vừa thường thường uống thêm hai ngụm, vẻ mặt thỏa mãn.

Nàng đi đường như không vững, lắc lư bò đến bên hắn.

Cả người mang theo mùi sữa, bàn tay nhỏ ấm áp đặt lên giữa trán cậu.

Giữ cho linh hồn sắp thoát ly của hắn được cố định lại tại chỗ.

[Ai da, sắp chết rồi...] Lục Triều Triều mở to mắt kinh ngạc.

[Đáng ra ngươi phải chết vì dịch bệnh. Nhưng ta rõ ràng đã thay đổi quỹ đạo vận mệnh của ngươi...]

[Ta hiểu được rồi, Thiên Đạo không muốn như thế nên lại đem hết thảy bẻ trở lại.]

“Chậc... chậc lão... Thiên...” Lục Triều Triều lẩm bẩm hai câu.

Nàng ngồi xổm xuống mệt mỏi, dứt khoát ôm bình sữa ngồi xếp bằng bên cạnh Thái Tử.

Thái Tử không thể chết được, nếu hắn chết, hắn sẽ thành liếm cẩu* của nữ chính!!

*Liếm cẩu '舔狗' : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lục Triều Triều ghét liếm cẩu!

Nàng chớp chớp mắt, trong đôi mắt toát lên vẻ bướng bỉnh.

“He he...” Nàng cười hề hề.

“Thái thái... Thái Tử ca ca, muốn...”

“Muốn…muốn sống sao?”

Thái Tử tức giận đến mức trợn trắng mắt, cậu không muốn sống chứ chẳng lẽ muốn chết?

Cậu muốn nói chuyện, nhưng hiện tại cậu lại không thể hoàn toàn kiểm soát cơ thể. Một nửa kia của linh hồn đang gắt gao cắn chặt môi đến mức chảy ra vết máu nhỏ.

Thái Tử bị vây khốn đến gắt gao, tình hình vô cùng khó khăn.

Lục Triều Triều như nhận ra sự khác thường của cậu, gãi gãi bím tóc nhỏ trên đầu.

"Gật đầu?" Nàng vừa dứt lời, Thái Tử đã vội vàng gật đầu.

[Nhưng mà dù sao Triều Triều cũng đã cứu ngươi một lần, cho dù giờ có cứu nữa thì Thiên Đạo cũng sẽ đưa ngươi trở lại quỹ đạo ban đầu.]

[Trừ phi...] Lục Triều Triều lẩm bẩm.

[Trừ phi, ngươi cùng Triều Triều có chung một sinh mệnh.] Lục Triều Triều có công đức lớn hơn trời, nếu muốn cứu người thì cũng dễ như trở bàn tay.

[Tuy nhiên, phàm nhân không xứng được chung sinh mệnh với Triều Triều. Chỉ có thể... Làm nô bộc! Trở thành nô bộc của Triều Triều, đi theo Triều Triều sẽ không bị Thiên Đạo trói buộc, như là sống lại một cuộc sống mới.] Bím tóc nhỏ của Triều Triều bị nắm đến sắp rụng rời.

Nàng ngồi xếp bằng dưới đất: "Ngươi, ngươi... Nguyện ý..."

"Làm, Triều Triều... Nô bộc sao?" Nàng lắp bắp, đứt quãng, cố gắng đọc từng chữ rõ ràng.

Thái Tử thở dốc không ngừng, cậu có thể cảm nhận được tay chân đã không thể tự chủ, cả người dần dần trở nên xa lạ.

Cậu sắp bị xóa sổ.

Tạ Thừa Tỉ cắn răng, hốc mắt tràn đầy tơ máu, cậu cố gắng đứng dậy rồi lại quỳ gối xuống tại chỗ, nơi đang có những mảnh vỡ đồ sứ.

"Ta, Tạ Thừa Tỉ, nguyện phụng dưỡng Triều Triều, làm cánh tay đắc lực của nàng, đời đời kiếp kiếp làm nô bộc của Triều Triều!"

"Nếu vi phạm lời thề này, thiên lôi sẽ giáng xuống!"

Vừa dứt lời, bầu trời đêm đen kịt bỗng vang lên tiếng sấm sét.

Mây đen hội tụ trên bầu trời.

Tuy nhiên, đây không phải là do lời thề của Thái Tử thành công.

Mà là Thiên Đạo đang muốn ngăn cản Lục Triều Triều.

Lục Triều Triều chống nạnh, ném bình sữa xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy bực bội.

Tay phải chỉ lên trời: "Câm miệng!"

Giọng điệu hung hăng, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

"Lại, lại nói nhảm... Chán ghét!"

Mây đen hội tụ chậm rãi cứng đờ, không còn hung hăng như lúc đầu nữa, Thiên Đạo như thể bị ủy khuất, mây đen tản mát theo mọi hướng.

Thái Tử sợ hãi đến ngây người.

Lạch cạch, cậu liền dập đầu hai cái với Triều Triều.

Lần này dập đến cực kỳ chân thành!

Không lỗ!

Thiên Đạo cũng chịu thua, cậu chỉ là một tiểu Thái Tử, dập đầu hai cái thì đã sao? Làm nô bộc thì đã sao? Đến cả Thiên Đạo còn không dám hé răng!!

Lục Triều Triều nhìn ngón tay của mình, sau đó đưa vào miệng.

Khuôn mặt nhỏ hung dữ, hung hăng cắn một ngụm.

Lấy ngón tay ra...

Đầu ngón tay dính đầy nước bọt, chỉ có hai dấu răng nho nhỏ trên đó, nàng chìm trong suy tư.

Cắn không rách được??

Mới chỉ có hai cái răng?!

Lục Triều Triều còn nhỏ không biết xấu hổ, nhưng nàng vẫn cảm thấy mặt mũi nóng rực.

Em bé đi chăng nữa thì cũng muốn thể diện mà!!

Nàng tức giận đập mạnh xuống mảnh vỡ đồ sứ, một giọt máu đỏ tươi trào ra.

Trong không khí xuất hiện một mùi hương nồng nàn khiến người ta cảm thấy thoải mái, hít một hơi liền khiến tinh thần sảng khoái!

Nàng chọt ngón tay vào giữa trán Thái Tử.

"Khí... Khế ước thành!"

Vừa chạm vào thì giọt máu liền biến mất giữa trán Tạ Thừa Tỉ.

Tạ Thừa Tỉ rõ ràng cảm nhận được một luồng sức mạnh mạnh mẽ đang rót vào, củng cố linh hồn của cậu.

Linh hồn dị thế kia không ngừng gào thét, trong nháy mắt nó đã bị đẩy ra ngoài.

Thái Tử lúc này liền kiệt sức ngồi bệt xuống dưới đất.

"Tạ Thừa Tỉ, nguyện đi theo Triều Triều, trở thành nô bộc của Triều Triều. Cảm ơn Triều Triều đã cứu mạng." Thái Tử trịnh trọng hành lễ với Triều Triều.

Cậu chưa từng nói rằng mình có thể nghe được suy nghĩ của Triều Triều, cậu sợ Triều Triều sẽ không thoải mái.

Tạ Thừ Tỉ giờ đây đã hiểu rõ.

Nữ nhi này của Lục Viễn Trạch này có lẽ là một người phi thường.

Nhưng Lục Viễn Trạch này thật ngu ngốc, lại đem ngọc trai xem thành mắt cá.

Thái Tử tháo viên ngọc bội bên hông mình rồi đeo nó vào bên hông của Lục Triều Triều.

"Triều Triều, viên ngọc bội này đại diện cho thân phận của cô, có nó, muội có thể đi lại tự do ở Bắc Chiêu, sẽ không có ai dám động đến muội."

"Ừm." Triều Triều nhàn nhạt đáp.

Phụ hoàng của hắn cũng mới cho nàng một cái.

Những thứ này đều có thể dọa chết tên phụ thân kia của nàng.

Thái Tử sờ sờ đầu, Triều Triều dường như không thích cái này lắm?

"Triều Triều thích cái gì?" Tạ Thừa Tỉ ngồi xổm xuống, cẩn thận hỏi Triều Triều.

Mắt bé con Triều Triều liền sáng lên: "Thịt thịt!"

[Đùi gà to, đùi gà to, đùi gà to!!]

[Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô!]

[Đồ chơi kẹo, đồ chơi kẹo!!]

Bé con nhìn Tạ Thừa Tỉ với ánh mắt sáng quắc.

Tạ Thừa Tỉ không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con nên khá bối rối. Trẻ con mười tháng tuổi làm sao có thể gặm đùi gà được.

Cậu liền thẳng thừng từ chối.

Cậu vừa dứt lời thì nhìn vào mắt tiểu Triều Triều, thấy ánh sáng trong mắt nàng lập tức vụt tắt!!

Lục Triều Triều vốn tính toán, có ân cứu mạng thì nàng có thể gặm được một cái đùi gà chứ?

Nhưng bé con lại bị vô tình từ chối một lần nữa!

Sau đó...

Trên có thể mắng chửi Thiên Đạo vô tình, dưới có thể một đường đánh vào địa phủ lạnh lẽo, Lục Triều Triều!!

Sống sờ sờ tức đến muốn khóc!!

"Oa..." Một tiếng, nước mắt nước mũi lập tức thi nhau chảy ra.

Bị lừa!!

Nói thì hay lắm!

Cái gì mà ký kết khế ước nô bộc, nô bộc cái gì đều nghe chủ nhân.

Đến cả một cái đùi gà cũng không cho!

Hắn đến cả một cái đùi gà cũng không cho!!

Oa…!!!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play