“Tô cô nương là một cô nương trong sạch, việc này là do hầu gia càn rỡ nên để Tô cô nương làm di nương thì chẳng phải là hầu phủ vong ân bội nghĩa, lấy oán trả ơn sao?
“Ta muốn nâng Thanh Thanh làm thiếp thất, nhưng hiện giờ Hầu gia đang trong quá trình lên chức, e rằng Hầu gia không đồng ý.”
“Trong phủ chúng ta sẽ đối xử với ngươi theo quy củ của thiếp thất. Nhưng ở bên ngoài, tạm thời không công khai. Ngươi thấy được không?” Hứa thị bày ra một bộ dáng ta vì ngươi mà suy nghĩ.
“Chờ Hầu gia đồng ý, ta sẽ cho ngươi được nâng vào cửa một cách vẻ vang.”
Tô Chỉ Thanh vội vàng quỳ xuống: “Thanh Thanh cảm ơn phu nhân đã tác thành, Thanh Thanh nguyện làm nô tì hầu hạ phu nhân, ghi nhớ ơn đức của phu nhân.”
Tô Chỉ Thanh thầm kinh hãi. Quả nhiên, Hứa thị đúng là một nữ nhân ngu ngốc.
“Làm nô tì thôi đi, ngươi đã cứu mạng Chính Việt, cũng là đã cứu mạng ta.”
“Nơi mà ngươi ở, ta sẽ sửa tên thành Thanh Bình Viện. Từ nay ngươi sẽ ở đó. Ngươi hãy đến lấy ba trăm lượng bạc từ phòng thu chi để đi chọn nha hoàn hầu hạ mình đi” Hứa thị tỏ ra rất chân thành, ngươi cần phải chọn những người thật có ích mới được, sau này ngươi mới có thể cùng Bùi Giảo Giảo so chiêu qua lại.
Tô Chỉ Thanh ngượng ngùng đồng ý.
Nàng ta hiểu ý ngoài lời của Hứa thị. Chỉ cần Hầu gia không phản đối, nàng ta sẽ trở thành thiếp thất của Hầu phủ.
Về hầu gia, nàng ta tự tin rằng mình nắm Lục Viễn Trạch trong lòng bàn tay.
Hứa thị tiễn Tô Chỉ Thanh đi, nụ cười trên môi bà dần tắt.
“Phu nhân, nàng ta một đường đều bảo rằng người đối xử với nàng ta rất tốt.” Đăng Chi cười trộm.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Ta sẽ tạm thời che giấu thân phận của nàng ta đối với bên ngoài. Trong phủ, ta sẽ đối xử với nàng ta như thiếp thất.” Nhất định phải đánh cho Bùi Giảo Giảo một đòn thật đau.
Hứa thị quyết tâm thực hiện kế hoạch của mình, bà lấy cớ sinh bệnh đóng cửa không ra ngoài.
Mà Lục Triều Triều.
Bé con đang ôm chiếc hộp nhỏ lần trước, cất đi viên ngọc bội do Hoàng đế ban tặng vào trong đó.
Bé con miệng còn không ngừng lẩm bẩm: Hoàng đế keo kiệt, đùi gà cũng không cho, cho khối ngọc bội có ích gì!
Ai mà biết, mọi người bên ngoài đều vì khối ngọc bội này mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
Cũng không biết Tiểu Thái Tử có tránh được kiếp nạn này hay không.
Ban đầu, Tiểu Thái Tử thức trắng đêm chăm sóc Thái Hậu, vừa về đến đã sốt cao không hạ nên mới bị người khác xuyên qua, đoạt xá.
Nhưng hiện tại, mẫu thân trực tiếp nhắc đến bệnh dịch, bệ hạ thức trắng đêm điều tra, như vậy có lẽ tiểu Thái Tử cũng tránh được kiếp nạn này rồi.
Hẳn là tránh được kiếp nạn này rồi nhỉ?
Lục Triều Triều ôm bình sữa, ùng ục hút mấy ngụm.
Hầy, nàng chính là đứa bé chẳng hiểu gì, chỉ biết bú sữa, mặc kệ mọi chuyện đi.
Buổi chiều, Lục Chính Việt đến tìm Hứa thị.
Hôm nay là mùng tám tháng Chạp, bên ngoài náo nhiệt tưng bừng.
Lục Triều Triều nắm chặt tay ca ca, muốn được ra ngoài xem náo nhiệt.
"Cầu... Cầu, nhị ca." Bé con nhìn hắn với ánh mắt mong chờ long lanh.
Lục Chính Việt thương nàng: "Ái chà, vậy thì muội lấy gì để cầu huynh đây?"
Tiểu gia hỏa "xoạch" một tiếng, quỳ xuống đất, dập đầu lạy hắn.
[Triều Triều dập đầu cảm ơn ca ca...]
Lục Triều Triều dập đầu lia lịa, tiếng kêu vang dội khắp phòng.
"Giảm thọ! Giảm thọ a, con nhóc này..." Lục Chính Việt hoảng hốt nhảy ra, vội vàng bế nàng lên.
"Thôi được rồi, huynh dẫn muội ra ngoài chơi. Nhưng muội phải ngoan ngoãn, bằng không lần sau huynh sẽ không mang muội đi nữa." Lục Chính Việt cố ý giả vờ buồn bã.
Lục Triều Triều vui vẻ gật mạnh đầu nhỏ.
Vừa ra khỏi cửa, họ gặp Tô Chỉ Thanh đi ra từ thư phòng của Hầu gia.
Tô Chỉ Thanh có khuôn mặt trắng hồng, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt như một hồ nước long lanh.
Khi nhìn thấy Lục Chính Việt, nàng ta liền ngây người.
Lục Chính Việt nhìn chằm chằm Tô Chỉ Thanh, đôi mắt đỏ ngầu.
Còn Lục Triều Triều...
Bé con liền tùy tiện gọi: "Tiểu... Tiểu nương!" Giọng nói non nớt, đầy hơi sữa liền khiến hai người họ hoảng hốt lùi lại vài bước.
Lục Chính Việt thở hắt ra, đúng vậy.
Tô Chỉ Thanh đã trở thành phụ nữ của phụ thân mình, nên gọi là "tiểu nương".
Hắn nói với giọng khô khốc: "Tiểu nương!" Nói xong, hắn rưng rưng nước mắt, quay đầu bỏ chạy trối chết.
Tô Chỉ Thanh giật mình.
Từ hôm nay trở đi, trong phủ, tất cả các công tử đều bắt đầu gọi Tô Chỉ Thanh là "tiểu nương".
Điều này đã trực tiếp chứng thực thân phận của nàng ta.
Lục Chính Việt bĩu môi.
"Triều Triều, trò hay còn ở phía sau." Hắn ôm Triều Triều đi dạo trên phố. Lục Triều Triều lớn lên ngây thơ xinh đẹp, mọi người đi ngang qua đều phải nhìn nàng một cái.
[Là nhị tẩu của ta, là nhị tẩu nhị tẩu!!] Bé con Lục Triều Triều đột nhiên kích động.
Lục Chính Việt cũng sửng sốt.
Lục Triều Triều bỗng chỉ vào một chiếc xe ngựa ở xa và reo lên: "Mau!”
"Mau lên! Mau lên!"
[Đó là người xứng đôi với nhị ca, tẩu tử đã đính hôn cùng nhị ca! Ôn Ninh tỷ tỷ!] Lục Triều Triều không ngừng kêu la ở trong lòng.
Lục Chính Việt nhìn về phía chiếc xe ngựa, quả nhiên đó là xe ngựa của nhà họ Ôn.
Ôn gia đã trở về kinh thành rồi sao?
Trong ký ức của hắn, Ôn Ninh là một cô bé mũm mĩm, luôn đi theo sau hắn và gọi hắn là "Chính Việt ca ca".
Nhưng giờ đây...
Một bàn tay trắng nõn thon dài, như là mang theo ánh sáng lấp lánh vươn ra khỏi xe ngựa.
Thiếu nữ lộ mặt ra, đôi mắt long lanh như vì sao, khuôn mặt tinh xảo nhưng lại có chút rụt rè.
Khóe miệng nàng nở một nụ cười, lấp lóe lúm đồng tiền.
[A a a, là nhị tẩu của ta!]
[Nhị ca ngu ngốc, mau đi lên, đi lên đi!! Nhị tẩu hồi kinh rồi!]
[Nhị ca là đồ ngốc, đại ngốc! Nhị tẩu từ nhỏ đã thích nhị ca, nhưng nhị ca lại vì tiểu bạch hoa, lấy cái chết để đe dọa, ép buộc từ hôn với Ôn tỷ tỷ! Sau lại...]
[Sau lại bởi vì nữ chính đại nghĩa diệt thân, nương cùng các ca ca bị bắt, sắp bị xử chém. Là Ôn tỷ tỷ đi khắp nơi để cầu cứu, nhưng không ai giúp còn khiến cho nhà họ Ôn bị liên lụy...] ( truyện đăng trên app TᎽT )
[Tỷ ấy…Tỷ ấy còn bị người khác kéo vào hẻm nhỏ, oa oa oa...]
[Ôn tỷ tỷ cả người trần trụi chết ở hẻm nhỏ...] Bé con Lục Triều Triều hai mắt đỏ hoe, một chút cũng không nhìn thấy Lục Chính Việt như hóa đá.
Lục Chính Việt chỉ cảm thấy một cơn đau nhói trong ngực.
Ôn Ninh, Ôn Ninh nàng!!!
Hắn nhìn Ôn Ninh từ xa, xinh đẹp rạng ngời như vậy, một thiếu nữ như vậy lại phải trần trụi chết trong con hẻm tối tăm.
Chỉ vì cứu hắn?
[Ai ai ai, nhị ca huynh đừng chạy chứ, nhị ca sao huynh lại chạy...]
Lục Triều Triều cảm thấy vô cùng bất lực, nhị ca của nàng sao lại chạy trốn như vậy?
Lục Chính Việt cảm thấy ngực mình như bị bóp nghẹt, khó thở.
Lục Triều Triều chỉ về phía xa: "Nhị... Nhị, tẩu!" Nàng nhỏ giọng gọi.
Lục Chính Việt lắc đầu: "Triều Triều, kia không phải nhị tẩu."
"Nhị ca, không xứng." Hắn vuốt ve đầu Triều Triều, Triều Triều rất thông minh, nàng đã từng nhìn thấy bức tranh của Ôn Ninh.
Triều Triều nghiêng đầu, nàng không hiểu.
"Ôn Ninh là một cô gái tốt, nhị ca không xứng với nàng, nàng xứng đáng có được một người tốt hơn." Lục Chính Việt nhìn Ôn Ninh từ xa, trong lòng chua xót vô cùng.
Lục Triều Triều chớp chớp mắt, không hiểu lắm.
Đang nói chuyện, một gã sai vặt vội vã chạy đến.
Hắn thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại: "Nhị công tử, cuối cùng cũng tìm được ngài."
"Mau, đại công tử mời ngài đến Đông Cung. Ngài hãy mang Triều Triều cô nương theo." Gã sai vặt mặt tái nhợt.
[Ái chà, tiểu Thái Tử sắp không được rồi sao?]
Lục Triều Triều có chút kinh ngạc, rõ ràng là đã tránh được việc Thái Tử bị lây nhiễm bệnh dịch, cốt truyện vẫn ép hắn đi đến bước này sao?
Lục Triều Triều thầm nghĩ, Lục Chính Việt nghe mà hoảng hốt sợ hãi.
Mặc dù không biết vì sao họ phải tìm Triều Triều, nhưng lúc này hắn vẫn nhanh chân chạy đến Đông Cung.
Cấm vệ Đông Cung canh gác nghiêm ngặt, bình thường hắn muốn vào cửa chính cũng khó, nhưng giờ phút này lại được thông suốt cả một đường.
Bên trong Đông Cung, mọi người đang hoảng loạn.
"Chuyện gì vậy?" Lục Chính Việt kéo một người hỏi.
"Thái Tử rơi xuống nước. Sau khi tỉnh lại ngài ấy dường như mất hồn..." Nô bộc lo lắng báo cáo.
Lục Nghiên Thư ngồi trên xe lăn, sắc mặt nghiêm trọng, nhìn lướt qua Triều Triều rồi bế nàng lên.
Lục Nghiên Thư và Thái Tử có mối quan hệ rất thân thiết trong thời gian gần đây.
Hôm nay, khi Thái Tử tỉnh lại, hắn đột nhiên ôm đầu la hét.
Rõ ràng xung quanh không có ai, nhưng hắn lại gào lên: "Cút đi! Mau cút đi ra ngoài! Rời khỏi thân thể của ta!"
Tựa như...
Trong cơ thể hắn đang có hai linh hồn khác nhau, đang tranh giành quyền kiểm soát cơ thể.
Lục Nghiên Thư cảm thấy như mình sắp phát điên.
Hắn không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra.
"Triều Triều đừng sợ."
"Là Thái Tử, hắn tìm muội." Không hiểu vì sao, Thái Tử lại liên tục gọi tên Triều Triều.
Tiếng gọi của hắn ngày càng dồn dập...
[Ây da, Thái Tử đấu không lại tên kia nên sắp chết rồi...] Lục Triều Triều ôm bình sữa, ùng ục uống mấy ngụm.
Nàng hoàn toàn không nhận ra rằng các ca ca của mình nghe vậy đều tái nhợt mặt mày ở phía sau.