Rượu quá ba tuần, Lục Chính Việt cũng uống đến choáng váng đầu óc.
Hắn vỗ vai Lục Cảnh Hoài, nốc rượu ùng ục: "Hức... Vẫn là Cảnh Hoài huynh, biết ta nhất... hức, hiểu ta a."
"Bằng hữu như thế, ta còn cầu gì."
Lục Cảnh Hoài khe khẽ thở dài: "Nói ra cũng thật xấu hổ, Chính Việt huynh không ở kinh thành, mấy tháng nay Cảnh Hoài cùng hầu phủ có chút náo loạn cùng hiểu lầm."
"Gia mẫu yêu thích trang sức, liền thường xuyên mua một ít đồ chơi hiếm lạ quý giá. Nào ngờ hạ nhân trong hầu phủ trộm của hồi môn của Hứa phu nhân, bán lấy tiền, vừa vặn bị gia mẫu mua trúng những món đồ đó."
"Còn náo loạn đến phủ nha."
"Thư đồng của ta trước đó vài ngày bị gia mẫu trách phạt, hắn liền ghi hận trong lòng, dẫn lửa đốt hầu phủ. Hiện giờ Cảnh Hoài có lý cũng nói không rõ." Lục Cảnh Hoài sâu kín thở dài.
Lục Chính Việt uống say mơ màng, ôm lấy vai Lục Cảnh Hoài.
"Này tính là hiểu lầm cái gì?"
"Hai người chúng ta, chính là huynh đệ, hức... Huynh đệ."
"Trang sức kia, ngươi thích, ta cho ngươi."
"Hai ta ai với ai a, chúng ta chính là huynh đệ tốt nhiều năm. Đừng nói trang sức, cho dù là vị trí thế tử của hầu phủ, ngươi cũng có thể lấy được." Hắn nói tận hứng, Lục Cảnh Hoài cũng uống nhiều mấy chén.
"Chính Việt uống nhiều quá nên nói mê sảng rồi. Vị trí thế tử hầu phủ chính là Nghiên Thư công tử. Nghiên Thư công tử tài năng kinh diễm, ai trong kinh thành mà chưa từng nghe qua danh tiếng lừng lẫy của hắn."
Lục Chính Việt cười nhạo một tiếng: "Hắn hiện giờ làm sao có thể so được với ngươi."
"So... So không được."
"Phụ thân... Phụ thân, mỗi ngày mắng chúng ta không... Không biết cố gắng. Hức, nếu ngươi thật là huynh đệ của ta thì tốt rồi. Ha ha, thế tử này, vị trí thế tử hầu phủ, sinh ra dành cho ngươi.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Lục Chính Việt bỗng thấy hoảng hốt, Tô Chỉ Thanh vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.
“Chính…Lục công tử, Lục công tử, ngươi say rồi. Thanh Thanh đỡ ngài đi nằm.” Tô Chỉ Thanh lảo đảo dìu hắn, từng bước chân loạng choạng, ánh mắt hoảng loạn.
Chân bỗng mềm nhũng, Lục Chính Việt liền ngã vật ra trên giường.
Tiếng ngáy vang lên khe khẽ, hắn uống đến bất tỉnh nhân sự.
Tô Chỉ Thanh e dè lên tiếng: "Lục, Lục công tử, làm phiền ngài gọi giúp tôi gã sai vặt. Hắn uống quá nhiều..." Nàng ta không chắc Lục Chính Việt có thực sự say hay không, nên không dám hành động vội vàng.
Giọng điệu của nàng xa cách, nhưng ánh mắt lại đầy ai oán nhìn Lục Cảnh Hoài.
Lục Cảnh Hoài mỉm cười tinh nghịch, cánh tay thon dài của thiếu niên duỗi ra, ôm trọn nàng ta vào lòng.
"Sao còn gọi ta là Lục công tử? Khách sáo vậy ư? Nếu vậy, ta phải trừng phạt nàng!" Hắn cúi xuống, hôn mạnh lên đôi môi đỏ bừng của Tô Chỉ Thanh.
Tô Chỉ Thanh khẽ căn môi dưới, hai mắt long lanh.
Nàng ta lén nhìn về phía giường nơi Lục Chính Việt đang ngáy khò khè.
“Ta sợ hắn giả say, làm hỏng đại sự của chàng.” Tô Chỉ Thanh nhẹ giọng nói.
Lục Cảnh Hoài ngả ngớn tỏ ra khinh thường: “Ta quen biết hắn đã nhiều năm, hắn là cái dạng gì mà ta còn không rõ sao?”
“Hắn tin tưởng ta, tin tưởng đến cực điểm.”
“Còn chưa nói đến mẫu thân của hắn, cũng là một người dễ tin người đến như vậy.” Lục Cảnh Hoài cười khẽ một tiếng.
“Mười bảy năm, bọn họ cũng chưa bao giờ từng hoài nghi. Năm đó phụ thân cùng bà ta thành hôn, sau khi động phòng cùng Hứa thị, đến nửa đêm, ông ấy lại đến phòng cách vách nơi có mẫu thân của ta.” Cho nên hắn ta và Lục Nghiên Thư sinh ra không cách nhau mấy ngày. ( truyện trên app T Y T )
“Bùi cô cô ôn nhu thiện lương, hiểu lòng người. Nếu không phải Hứa thị có gia thế cao quý thì làm sao Bùi cô cô phải chịu ủy khuất nhiều năm như vậy.”
“May mắn Cảnh Hoài lại là một người rất biết tranh đua mới có thể có được những thứ như hôm nay.” Ngón tay Tô Chỉ Thanh vẽ vòng quanh ngực Lục Cảnh Hoài, nơi nào còn có dáng vẻ thanh cao như khi ở cùng Lục Chính Việt.
Lục Cảnh Hoài dùng ngón trỏ nâng cằm Tô Chỉ Thanh lên.
“Hắn đã từng động vào nàng chưa? Hử?”
“Đã động vào nơi này chưa? Hôn nơi này? Hay là… Nơi này?” Ngón tay của hắn không ngừng điểm điểm ở trên người Tô Chỉ Thanh.
Tô Chỉ Thanh oán trách trừng mắt liếc hắn một cái: “Thân thể của ta là của chàng. Làm sao mà ta lại để hắn động vào được? Hắn ta xứng sao?” Lục Chính Việt nắm tay thôi còn đỏ mặt, còn cảm thấy mạo phạm nàng ta chứ nói gì đến mấy cái này.
Hắn đặt nàng ta ở đầu quả tim, luyến tiếc mạo phạm nàng ta.
Trong lòng Tô Chỉ Thanh có chút không thoải mái, không nghĩ ở chỗ này cùng Lục Cảnh Hoài lăn lộn.
“Chúng ta sang phòng cách vách đi?” Tô Chỉ Thanh lôi kéo hắn ta.
Lục Cảnh Hoài lại không quan tâm, tay không ngừng kéo váy áo nàng ta: “Không, ta muốn ở chỗ này làm nàng. Chúng ta ở trước mặt hắn hành sự cũng không phải lần đầu tiên.”
“Lần trước khi hắn còn đang hôn mê, nàng còn phóng đãng hơn bây giờ nhiều.”
“Thanh Thanh mau cho ta xem bản lĩnh của nàng nào.” Mắt Lục Cảnh Hoài vì động tình mà bắt đầu phiếm hồng.
Hắn ta chính là cố ý muốn làm nhục Lục Chính Việt nên mới lăn lộn Tô Chỉ Thanh ngay ở ngay trước mắt tên đó khi đang hôn mê.
Thế mà có một ngày hắn tỉnh dậy giữa chừng.
Khoảnh khắc đó Tô Thanh Thanh quần áo xộc xệch hoảng loạn nhảy lên giường.
Mà Lục Cảnh Hoài liền trốn ở phía sau cửa.
Nhìn Lục Chính Việt từng chút lâm vào cái cớ đó.
“Sao? Nàng không muốn cho ta sao?” Lục Cảnh Hoài hung hăng cắn vào môi Tô Chỉ Thanh khiến nàng ta la lên một tiếng.
Sau đó nàng ta liền kinh hoảng, vội vàng che miệng lại.
Nàng ta mang theo âm thanh nức nở nói: “Ta như thế nào lại không muốn cho chàng? Cả thân thể của ta đều đã cho chàng rồi.”
“Nhưng chàng…Chàng đã đính hôn cùng Khương cô nương.”
Thần sắc Lục Cảnh Hoài nhàn nhạt nói: Khương Vân Cẩm? Nàng ta chính là một khúc gỗ, nơi nào so được với nàng?”
Sắc mặt Tô Chỉ Thanh ửng hồng.
“Thật sự? Chàng đã từng chạm vào nàng rồi à?” Tô Chỉ Thanh nhấp môi dưới dò hỏi.
Lục Cảnh Hoài nhéo nhéo khuôn mặt nàng ta: “Ta làm sao mà động vào nàng ta được?” Thật buồn cười, Khương Vân Cẩm là đích nữ thế gia, sao mà làm ra loại chuyện này được?
Kế hoạch của hắn chỉ là khiến Tô Chỉ Thanh khiến Lục Chính Việt vì nàng ta mà phản bội hầu phủ.
Lục Chính Việt là một tên tuân thủ lễ nghĩa, biết tri ân báo đáp nên tuyệt đối sẽ không ủy khuất Tô Chỉ Thanh.
“Nương của ta cũng nhớ thương nàng. Người ấy à, chỉ nhận định nàng là nhi tức của người.” Lục Cảnh Hoài liền động thân mình, đâm vào trong.
Lục Chính Việt đang nằm đưa lưng về phía hai người.
Giờ phút này hắn mở bừng mắt.
Ánh mắt mang theo một cỗ hàn ý.
Bọn họ đúng là rất hiểu rõ hắn.
Nếu không phải hắn có thể nghe được tiếng lòng của muội muội thì sợ rằng cả đời này của hắn đều chẳng hề hay biết gì.
Tiếng động có quy luật ở phía sau không ngừng truyền đến, tiếng khóc nức nở nỉ non không ngừng cố gắng kiềm chế âm thanh ngắt quãng vang lên, trong lòng Lục Chính Việt không hề mảy may gợn sóng.
Việc hắn được cứu, tất cả đều là giả.
Từ đầu đến cuối đều là một âm mưu.
Lục Chính Việt ho nhẹ một tiếng, tiếng động của hai người phía sau liền yên tĩnh.
Thân hình của bọn họ đều cứng đờ, trên đầu như bị xối một xô nước lạnh.
Lục Chính Việt mơ màng nỉ non một tiếng, khẽ nhúc nhích thân mình một chút.
Hắn nhẹ nhàng mở hé mắt liếc nhìn hai thân ảnh đang dán sát vào nhau.
“Thanh Thanh…” Trong miệng hắn niệm lên hai chữ này, hai người đối diện cả kinh, không dám lộ ra bất kỳ động tĩnh nào.
Lục Cảnh Hoài đột nhiên thanh tỉnh, hắn tí nữa thì làm hỏng đại sự!
Hắn không dấu vết đẩy Tô Chỉ Thanh ra, vội vàng mặc xiêm y vào.
Cả người Tô Chỉ Thanh cũng run rẩy không ngừng, vội vã mặc vào váy dài, hai người một trước một sau hoảng loạn ra cửa.
Quần áo không chỉnh tề, sắc mặt ửng hồng, tóc tai hơi tán loạn.
Ngồi ở đối diện là một đám lão nhân…
“Thật là làm nhục văn nhã, ban ngày ban mặt lại không biết xấu hổ như vậy!”
“Đây là tửu lầu chứ không phải khách điểm. Thật đen đủi!” Một lão nhân gia râu bạc khác nhăn mặt tỏ vẻ ghét bỏ.
Mấy người đó chính là ngự sử giám sát của Bắc Chiêu, cũng chính là ngôn quan.
Bọn họ phụ trách giám sát đủ loại quan lại, giữ việc bàn luận chính sự, thời cuộc, uốn nắn và chỉnh đốn phong tục, làm nhiệm vụ đàn hặc và giám sát. Kể cả lời nói, việc làm của hoàng thương mà không đúng mực cũng sẽ bị bọn họ khuyên trách.
Thậm chí trong số ngôn quan bọn họ còn có một người đâm đầu chết ở Kim Loan Điện vì khuyên can.
Hoàng đế cũng phải đau đầu vì một đám người bảo thủ này.
“Người nọ hình như là thiếu niên thiên tài nổi danh ở kinh thành ta, Lục Cảnh Hoài thì phải?” Đám lão già bọn họ lộ vẻ mặt không vui, ban ngày dám tuyên dâm ở tửu lầu.
Thật sự khiến người ta chán ghét.
Bọn họ cũng chưa có một ai từng nhìn thấy Lục Chính Việt ở trong phòng.
“Đúng vậy, thư viện Kinh Hồng rất coi trọng hắn ta. Bọn họ tin hắn có thể liên trúng tam nguyên…”
Một lão nhân trong đó nhướng nhướng mày: “Hình như bệ hạ muốn để hắn truyền thụ việc học cho Thái Tử thì phải.”
Mấy người nghe thế liền nhíu mày, âm thâm ghi nhớ việc này.