Kẽo kẹt.

Tiếng cửa mở vang lên, Tô Chỉ Thanh xuất hiện với vẻ mặt mệt mỏi và bất lực.

Khi nhìn thấy Lục Chính Việt, một tia hy vọng le lói trong mắt nàng ta.

"Chính Việt ca ca." Nàng ta cất tiếng chào, giọng nói mang theo nỗi buồn da diết, ai oán.

Lục Chính Việt đứng trước cửa, nụ cười rạng rỡ tắt lịm. Vừa rồi, hắn nghe được tiếng lòng của Lục Triều Triều.

Câu nói, thê tử của hắn cũng ngủ với Lục Cảnh Hoài, như sét đánh vào tâm trí hắn. 

"Chính Việt ca ca, có chuyện gì vậy? Phải chăng phu nhân làm khó huynh sao?" Tô Chỉ Thanh kéo hắn vào phòng trong, ánh mắt lo lắng.

"Muội muội của ta đang ở bên ngoài." Lục Chính Việt thở dài, đi ra đem muội muội đang ngồi xổm trong góc xem trò vui bế lên. 

Mới mười tháng tuổi mà bé con đã rất nặng tay rồi.

Ánh mắt Tô Chỉ Thanh liền có một chút không vui hiện lên.

Nhưng ánh mắt đó chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất, không một ai phát hiện được.

“Muội muội Triều Triều trông thật khả ái đáng yêu, thật là xinh đẹp…” Tô Chỉ Thanh khẽ vươn tay ra, muốn vuốt ve mái tóc mềm mại của Lục Triều Triều. Nhưng bé lại cau mày, mím môi, vẻ mặt đầy ghét bỏ, không ngừng né tránh. 

"Dơ..." Cái miệng nhỏ phun ra một chữ liền khiến Tô Chỉ Thanh sững người, sắc mặt tái nhợt.

“Triều Triều, muội không thể vô lễ như thế.” Lục Chính Việt biểu tình hoảng loạn, vội vàng giải thích. 

"Triều Triều còn nhỏ, không hiểu chuyện. Thanh Thanh đừng để trong lòng. Muội muội chỉ mới mười tháng, nói năng linh tinh mà thôi." Lục Chính Việt nhìn thấy Tô Chỉ Thanh rơi lệ, hắn luống cuống đem Triều Triều đặt lên ghế rồi vội tiến lên dỗ dành.

Tô Chỉ Thanh hốc mắt đỏ bừng, cố gắng quật cường kìm nén nước mắt, môi mím chặt.

"Là muội sai." Nàng ta cất tiếng, giọng nói run rẩy. "Muội không nên mơ tưởng xa vời. Muội và Chính Việt ca ca khác nhau một trời một vực. Muội nên quay về thôi. Có thể được bên cạnh Chính Việt ca ca là may mắn của muội rồi. Muội không nên làm phiền gia đình của huynh, khiến các huynh xa cách với nhau."

Lục Chính Việt nhìn nàng ta, lòng đau như cắt.

"Nhưng vì cứu ta, muội đã mất đi sự trong trắng. Ta nhất định phải chịu trách nhiệm với muội, ta muốn cưới muội!" Lục Chính Việt vội vã hứa hẹn, thậm chí còn giơ ba ngón tay lên để thề.

"Thanh Thanh!" 

“Muội là một cô nương đơn thuần, trong sạch, là ta hiểu lầm muội.”Hắn muốn hỏi nàng ta về chuyện với Lục Cảnh Hoài, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ mông lung của nàng ta, hắn không thể nào mở lời.

Thanh Thanh đã liều mạng cứu anh, mà anh lại nghi ngờ nàng, liệu đó có phải là hành động xúc phạm nàng không?

Tô Chỉ Thanh thở dài, cố tỏ ra mạnh mẽ: "Chính Việt ca ca, muội không muốn trở thành nguyên nhân khiến huynh và gia đình mâu thuẫn." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

"Muội chỉ mong cuộc đời này huynh được bình an, không phải vì muội mà huynh phải tranh cãi với bất kỳ ai."

"Thanh Thanh không mong cầu xa vời được làm thê tử của huynh, cũng không muốn phá hỏng tình cảm giữa huynh và Ôn cô nương. Muội chỉ muốn được ở bên cạnh huynh, cho dù là tỳ nữ cũng được. Muội sẽ chăm sóc Ôn cô nương, miễn là mỗi ngày được nhìn thấy huynh là muội cũng đã hạnh phúc." Tô Chỉ Thanh nhìn hắn với ánh mắt tha thiết.

Lục Chính Việt có chút rung động.

[Ôm đi, ôm nhau đi! Hôn đi! Hôn đi!] Tiếng reo hò cổ vũ bỗng vang lên khiến Lục Chính Việt đỏ mặt tía tai.

Hắn vội vàng lùi xuống.

Khi quay lại, hắn nhìn thấy Lục Triều Triều đang lườm hắn bằng ánh mắt sáng quắc.

Lục Chính Việt bỗng tỉnh táo, liền giữ khoảng cách với Thanh Thanh.

Sau khi rơi xuống vực, Tô Chỉ Thanh cởi bỏ xiêm y, xấu hổ ôm hắn giúp hắn hạ sốt.

Có lẽ đó cũng là sự gan dạ lớn nhất của một cô nương đơn thuần như nàng rồi.

Ở chung ba tháng, hắn cũng không hề vượt quá giới hạn.

Hắn tuy rằng rất thích Thanh Thanh, nhưng vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, không dám vượt qua lằn ranh đạo đức nửa bước.

Tô Chỉ Thanh lộ rõ vẻ bực bội trong mắt.

“Thanh Thanh, muội có thể làm tỳ nữ sao? Thanh Thanh là một cô nương trong trắng, tự trọng tự ái, ta làm sao có thể coi thường muội được?”

Lục Chính Việt bình tĩnh nói.

“Hì hì……” Lục Triều Triều cười khúc khích.

Tô Chỉ Thanh không hiểu sao Lục Triều Triều lại cười, nhưng vẫn hỏi Lục Chính Việt: “Triều Triều cười cái gì?”

Lục Triều Triều nhếch môi, nũng nịu nói: “Cười ngươi… tưởng tượng rằng, ngươi được nhị ca ca ôm vào lòng.”

Tô Chỉ Thanh đỏ mặt tía tai vì tức giận.

[Hahahahahahaha….]

[Nhị ca có phải muốn làm hiệp sĩ tiếp mâm* không!!]

*Hiệp sĩ tiếp mâm (接盘侠): Trong một số trường hợp ta hay gặp được hai cụm từ "Hiệp sĩ tiếp mâm" và "Hỉ làm cha". Chúng đều là ngôn ngữ châm biếm khôi hài trên internet và có hàm nghĩa tương tự nhau. “Hiệp” nghĩa là hiệp sĩ. Tiếp mâm, lúc đầu được dùng để hình dung cổ phiếu, khởi nguồn sớm nhất trong các giao dịch trên thị trường chứng khoán, nhưng sau đó nó cũng như nhiều thành ngữ khác, do có một ý nghĩa tương tự nên thành ngữ này đã đổi sang một ý nghĩa dân dã khác: tiếp mâm, hiện tại cũng có nghĩa là hành động cưới một người phụ nữ đang mang thai con của người đàn ông khác, trong tình huống không hiểu rõ hoặc bị lừa tiếp lấy cục diện rối rắm. Và người “trúng thưởng mua một tặng một” này được gọi là “hiệp sĩ tiếp mâm”.

Lục Chính Việt nhíu mày, không hiểu “hiệp sĩ tiếp mâm” là gì.

[May mà còn có ta, nhị ca thật là đáng thương mà.]

Lục Triều Triều nhìn Lục Chính Việt với ánh mắt đầy thương cảm.

Nhị ca, huynh thật sự là “xanh đến hoảng” rồi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

[Nếu nhị ca không tin, thì tốt nhất nên mang người trong lòng đến gặp bằng hữu tốt nhất của huynh đi là sẽ sáng tỏ liền… Hì hì hì….] Lục Triều Triều cười đầy gian trá.

Lục Chính Việt hít một hơi thật sâu, bế Lục Triều Triều lên: “Thanh Thanh, hôm nay muội đã vất vả mới đến được kinh thành, hãy nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”

Nói xong, hắn dừng lại một chút: “Ngày mai, ta sẽ dẫn muội đi gặp bằng hữu chí cốt của ta.”

“Hắn văn chương lỗi lạc, muội nhất định sẽ thích.”

Tô Chỉ Thanh hừ nhẹ: “Thanh Thanh chỉ thích Chính Việt ca ca nhất thôi.”

Tiễn Lục Chính Việt ôm Triều Triều đi về, Tô Chỉ Thanh dựa ở trước cửa, ngây ngốc nhìn theo hắn.

Thẳng đến khi hắn đi xa.

Lục Chính Việt vừa đi một bên vừa hỏi: “Triều Triều không thích nàng sao?”

Nương cũng không thích nàng, Triều Triều cũng không thích nàng.

“Ừm.” Bé con mạnh mẽ gật đầu.

“Hư!”

Lục Chính Việt đưa Triều Triều về Thính Phong Uyển, sau đó lại đi Minh Đức Uyển để gặp đại ca.

Nói chuyện với đại ca đến nửa đêm, hắn mới có thể nắm hết được tất cả những âm mưu, những chuyện đã xảy ra trong lúc hắn không có ở nhà.

Đêm khuya.

Hắn đứng ở góc Thính Phong Uyển, nhìn vào căn phòng sáng đèn, không nói lời nào.

Hứa thị đang ở bên cạnh Triều Triều đút bé con ăn canh trứng, liền nghe được Đăng Chi hỏi: “Nhị thiếu gia đang ở ngoài cửa, phu nhân có muốn mời công tử vào không?”

【Mời vào làm gì, để trời đông lạnh đầu óc của huynh ấy đi, nói không chừng sẽ thanh tỉnh lại đó. 】

【Nguyên bản, hắn vì nữ nhân này mà chọc cho nương tức giận đến sinh bệnh. 】

Hứa thị lắc đầu, cũng mặc kệ hắn.

Không biết khi nào, Lục Chính Việt mới rời đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, hắn liền mang theo Tô Chỉ Thanh đi ra ngoài.

Đi gặp bằng hữu chí cốt của hắn.

Lục Chính Việt nhìn thấy Tô Chỉ Thanh mặc một chiếc váy dài màu xanh thẳm, mặt mày hắn run rẩy.

Lục Cảnh Hoài, thích nhất là màu lam.

“Chính Việt, muội không muốn làm mất mặt huynh nên đã chưng diện một chút, huynh có thấy đẹp không?” Nàng ta cắn môi dưới, một đôi con ngươi cực kỳ động lòng người, phảng phất cả người đều linh động.

Móng tay của Lục Chính Việt đều đâm mạnh vào lòng bàn tay.

“Đẹp. So với lúc trước còn đẹp hơn.”

Lục Chính Việt nói khiến trong lòng Tô Chỉ Thanh bỗng chột dạ.

“Còn không phải là vì huynh sao.” Nàng ta hờn dỗi một câu, lúc này mới theo hắn tiến vào tửu lầu.

Lục Chính Việt sớm đã đặt chỗ trước ở tửu lầu, giờ phút này báo tên cho tiểu nhị đễ hắn dẫn bọn họ vào nhã thính.

Đẩy cửa ra, một thiếu niên mặc một bộ trường bào màu lam đã có mặt sẵn trong phòng, hắn đang ở thưởng thức tranh chữ trên tường.

Lục Chính Việt gắt gao đè nén xuống phẫn hận trong mắt.

Đêm qua hắn đã biết được những hành động của phụ thân.

“Cảnh Hoài huynh……” Hắn gọi một tiếng.

Lục Cảnh Hoài xoay người, mặt mày mang theo ý cười nhợt nhạt.

“Chính Việt.”

Hắn ôn nhuận như ngọc, giống như một quân tử nhẹ nhàng.

Tô Chỉ Thanh hơi cúi đầu, một cái liếc mắt cũng chưa từng nhìn đến Lục Cảnh Hoài. Chỉ đi phía sau Lục Chính Việt, tựa như nàng ta đang cực kỳ câu nệ.

“Thương thế của Chính Việt đã tốt chưa?” Mấy người sôi nổi ngồi xuống, Tô Chỉ Thanh ngồi ở bên cạnh Lục Chính Việt, đối diện Lục Cảnh Hoài.

“May mắn có Thanh Thanh cứu giúp, nên mới có thể nhặt về một cái mạng.” Lục Chính Việt cười nói.

Lục Cảnh Hoài ánh mắt hiểu rõ, đối hành lễ với Tô Chỉ Thanh.

“Ta cùng Chính Việt là bằng hữu tốt nhiều năm, cô nương cứu hắn cũng như cứu ta. Ly rượu này ta kính cô nương. Đa tạ cô nương thiện tâm.” Bộ dáng của hắn ta cực kỳ chân thành.

“Công tử nói quá rồi, đây là một mạng người, Thanh Thanh làm sao mà thấy chết không cứu được.”

Cử chỉ của hai người lễ độ, cũng cực kỳ kiêng dè.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play