Lục Chính Việt nằm ở đấy nửa canh giờ mới xoa đầu ngồi dậy.

Tô Chỉ Thanh im lặng ngồi trước cửa sổ, một bộ dáng tốt đẹp, ngây thơ.

"Chính Việt ca ca, người rốt cuộc cũng tỉnh rồi. Mau tới uống chút canh tỉnh rượu." Tô Chỉ Thanh tiến lên nâng đỡ hắn, thấy hắn say rượu đầu óc choáng váng, tỏ vẻ đau lòng không thôi.

"Chờ lâu rồi à? Thanh Thanh muội thật tốt." Lục Chính Việt nhìn thấy Tô Chỉ Thanh quỳ gối trước người mình, giúp hắn mang giày, hắn che giấu đi sự u ám trong đáy mắt.

Uống xong canh giải rượu, hai người mới ra cửa.

"Lục công tử có việc nên đã rời đi trước. Hắn còn cố ý dặn dò muội, phải cho huynh uống canh giải rượu." Nàng ta còn không quên nhân cơ hội này để lấy lòng hắn giúp Lục Cảnh Hoài.

Lục Chính Việt cười gật đầu: "Ta và Cảnh Hoài huynh, là bạn tri kỉ."

Hai người trở lại trong phủ, Tô Chỉ Thanh cả người nhão nhão dính dính, liền mượn cớ về viện nghỉ ngơi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Chờ đến khi nàng ta đi rồi, vẻ mặt tươi cười của Lục Chính Việt liền sụp đổ.

Hàn khí lạnh buốt thấm thấu đến tận xương tủy.

Hắn nắm chặt tay, xương ngón tay đều ẩn ẩn trở nên trắng bệch.

【Ái chà, một màu chói sáng, xanh đến mức khiến ngươi hốt hoảng…… He he he】

Còn chưa bước vào Thính Phong Uyển, đã nghe thấy tiếng Lục Triều Triều vui sướng hừ hừ ca hát.

Nhấc chân bước vào cửa, hắn liền bị một quả đạn pháo lao tới ôm lấy hai chân.

"Nhị ca..." Giọng nói non nớt vang lên, tiểu gia hỏa này cũng thật là thích bày tỏ thẳng thắn.

Móng vuốt nhỏ bụ bẫm đầy thịt vẫy vẫy, Lục Chính Việt liền ngồi xổm xuống: "Nhớ nhị ca à?"

Lục Nghiên Thư ngồi trên xe lăn, đầu ngón tay đang lật một quyển sách.

"Con bé bảo nhất định phải cho đệ một món quà ấm áp."

Vừa dứt lời, Lục Triều Triều liền đội chiếc mũ xanh mượt mà lên đầu Lục Chính Việt.

"Tốt….Đẹp lắm!"

[Rất hợp với tình hình bây giờ, rất xứng với nhị ca!]

Lục Chính Việt trong lòng bỗng chốc hoảng hốt, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

Lục Nghiên Thư khẽ cong khóe môi, ánh mắt tràn đầy ý cười, chỉ nhẹ nhàng nói: "Nghe thấy?"

Lục Chính Việt bế muội muội lên, buồn bã gật đầu.

Một âm mưu.

Tất cả đều là âm mưu.

Một âm mưu nhằm vào mẫu thân, nhằm vào nhà bọn họ.

Lục Nghiên Thư ánh mắt nhàn nhạt: "Nếu nàng muốn đệ cảm tạ, vậy hãy cám ơn nàng ta thật nồng nhiệt đi."

Hắn đã phải hao tốn không ít tâm sức mới mời được mấy vị ngôn quan đến tửu lầu.

"Cám tạ nàng ta? Đại ca, đệ rất tức giận! Bọn họ chỉ hận không thể loại hết từng người chúng ta!" Lục Chính Việt tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Bọn họ thậm chí còn dám tằng tịu với nhau ngay trước mặt mình!

"Ta không nói là muốn đệ tự mình cám tạ."

Lục Nghiên Thư thong thả mở thư ra, thần sắc đạm nhiên.

Hắn đoán, Lục Cảnh Hoài cùng Bùi Giảo Giảo muốn chiếm đoạt vị trí con nối dõi của phủ hầu, tất nhiên sẽ gạt phụ thân ra ngoài cuộc.

Nam nhân rất coi trọng con nối dõi, ông ta tuy coi trọng Lục Cảnh Hoài, nhưng cũng sẽ không cho phép Bùi Giảo Giảo hại chết ba huynh đệ mình.

Cho nên, Tô Chỉ Thanh này Lục Viễn Trạch không quen, cũng không biết.

"Ngươi đừng nói nhiều nữa, ngày mai trong phủ sẽ an bài một bữa tiệc cảm tạ. Nàng ta không phải muốn có một gia đình sao?"

"Vậy cho nàng một gia đình."

Lục Nghiên Thư mặt mày lạnh lùng.

Lục Triều Triều nghe được, vẻ mặt ngơ ngác, không thể tin nổi: 【Má ơi, đại ca sao cái gì cũng biết?!!】

【Đại ca của ta, quả nhiên là vai ác đệ nhất!】

【Đại ca uy vũ khí phách, đại ca thật lợi hại! Cả nhà chúng ta đều dựa vào đầu óc của đại ca nha… May mắn ta cứu đại ca, cũng cứu tâm của huynh ấy. Bằng không…】

【Bằng không mẫu thân liền phải chịu nhục, đại ca liền phải bị làm nhục bị uống nước tiểu, nhị ca thì bị hàm oan mà chết, tam ca thì bị móc mắt, chặt tay chân làm nhân trệ, tất cả người bên ngoại tổ phụ đều bị chém đầu. Hứa gia diệt môn…】

Ngực Lục Chính Việt không ngừng phập phồng, hắn gắt gao kiềm chế cảm xúc nóng giận của mình.

Lục Nghiên Thư ánh mắt ôn nhu nhìn bé con, không phải ca ca thông minh.

Triều Triều, muội mới là người cứu rỗi chúng ta .

“Đi, đại ca mang muội đi ăn thịt… Muốn ăn cái gì? Thịt bằm ?” Lục Nghiên Thư bế lên Triều Triều, điều khiển xe lăn đi ra ngoài.

“Ò ó o…” Bé con học tiếng gà gáy, sau đó vỗ vỗ đùi mình.

À, Lục Nghiên Thư hiểu rõ, bé con muốn đùi gà.

Từ lần trước hoả táng vịt con, bé con như được mở ra một thế giới mới.

Một hai đều muốn ăn chân gà quay.

Phòng bếp nhỏ hầm canh gà ăn dặm cho nàng, nàng liền bò đến phòng bếp, quấn lấy đầu bếp, ôm chân người ta kêu bá bá, bá bá…

Bá bá tốt…

Âm thanh mềm mại non nớt không ngừng kêu bá bá, khuôn mặt nhỏ ngẩng cao tràn đầy chờ mong, chắp tay trước ngực không ngừng khẩn cầu.

Bé con dễ thương như vậy, ai có thể cưỡng lại được chứ?

Phòng bếp nhỏ thậm chí vắt óc suy nghĩ, lấy đùi gà quét mật ong và gia vị, nướng vừa đủ lửa, thịt vừa mềm vừa mộng nước.

Lục Triều Triều từ đó liền thường xuyên đến phòng bếp nhỏ ăn vụng, lúc ăn xong thì trở về lại không uống sữa nữa.

Đăng Chi ngồi xổm canh chừng vài ngày mới phát hiện điều khác thường.

Nàng liền đem quản sự của bếp nhỏ điều tới phòng bếp lớn, lại thay đổi một ma ma mặt lạnh đến quản sự.

Hừ, căng chỉ được ba ngày!

Lại nấu ăn riêng cho tiểu gia hỏa này!

Thế là quản sự lại bị đổi một người mới.

Lần này kéo dài nửa tháng, nàng lại một lần nữa được nấu ăn riêng.

Hứa thị đành chịu thua, mỗi ngày cho nàng ăn một chút đồ ăn vặt ngon miệng để dỗ dành, miễn cho nàng cả ngày chỉ biết bán manh, làm nũng để ăn vụng.

Đừng tưởng rằng bà không biết, ngay cả nha hoàn trong phòng của bà cũng lén lút tiết kiệm đồ ăn cho nàng.

Phòng bếp nhỏ làm không ít thịt khô, mỗi ngày nhét vào túi cho nàng nhai, lúc này nàng mới thôi la hét khắp nhà đòi ăn.

Cứ như vậy, trong túi của nàng còn giấu mấy củ khoai lang đỏ to bằng ngón cái, cùng với hạt dẻ, đậu phộng gì đó.

Hễ ở đâu nhóm lửa, nàng liền ném vào.

"Dù mất mùa cũng sẽ không để muội bị đói." Lục Nghiên Thư vuốt ve đầu nàng.

Tui bên trái thêu hoa nhỏ là khoai lang đỏ.

Túi bên phải thêu hạt dẻ nhỏ.

Còn treo túi tiền thêu để đựng đồ ăn vặt.

Lục Triều Triều chớp chớp mắt, lại từ trong lòng ngực móc ra mấy vụn bạc: "Mua!" Tay nhỏ vung lên, rất hào phóng.

"Được rồi được rồi, mua mua mua." Lục Nghiên Thư vui đến cong cong mắt, trước kia hắn thích đọc sách.

Hiện tại, hắn thích nuôi bé con.

Chỉ giới hạn trong đứa bé đó là Triều Triều.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa thị liền chuẩn bị yến hội.

Tô Chỉ Thanh mặt đỏ bừng: "Này... Này có thể không quá phung phí sao?"

Hứa thị cười tủm tỉm: "Tô cô nương, người là ân nhân cứu mạng của Chính Việt nhà ta. Làm sao cũng không quá, ta đã sai người đi mời hầu gia về nhà, tất cả để cảm ơn đại ân của Tô cô nương."

Tô Chỉ Thanh rưng rưng: "Chưa bao giờ có ai đối xử tốt với ta như vậy."

Lão thái thái cũng ngoại lệ thích nàng ta, nha đầu này lanh lợi thông minh, so với Hứa thị còn khiến bà vui vẻ hơn.

Tô Chỉ Thanh gần đây thường xuyên xoa bóp vai và đấm chân cho lão thái thái, còn nói chuyện, làm việc vặt khiến lão thái thái rất hài lòng.

"Con ấy à, đến phủ này hãy cứ coi như là nhà của con."

"Nếu ai dám bắt nạt con, bà lão này sẽ đòi lại công bằng cho con!" Lão thái thái liếc nhìn Hứa thị, Hứa thị cũng không tức giận.

Tô Chỉ Thanh mỉm cười ngượng ngùng.

Tất nhiên là nàng ta sẽ đối xử tốt với lão thái thái.

Bùi Giảo Giảo đã nói cho nàng biết tất cả những gì mọi người trong phủ yêu thích, chính là để nàng dễ dàng chiếm được lòng họ.

"Hầu gia về phủ rồi." Nha hoàn ở ngoài cửa báo.

Ánh mắt Lão thái thái có chút vui mừng.

"Mau mời hầu gia vào, trời lạnh thế này, cẩn thận bị cảm." Lão thái thái cười hiền hậu hơn hẳn bình thường.

Lục Chính Việt kéo tay Tô Chỉ Thanh.

"Muội yên tâm, chỉ cần phụ thân ta đồng ý, không ai có thể ngăn cản hôn sự của chúng ta."

"Chuyện trong phủ do phụ thân ta quyết định." Lục Chính Việt nhấn mạnh điều này.

Tô Chỉ Thanh trong lòng cũng có chút mong chờ.

Bùi thị đã làm ngoại thất mười mấy năm, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh người đàn ông này, cam tâm tình nguyện làm bóng hình sau lưng ông ta, vậy người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu ưu tú?

Nàng ta thực sự tò mò.

Lộc cộc...

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play