【Ai ai ai, sao lại không đâm đầu đi?】 Lục Triều Triều tức giận đến mức cào tường.

Theo nguyên tác, Lục Chính Việt vì muốn giữ lại Tô Chỉ Thanh mà đã tự đâm đầu đến vỡ đầu chảy máu.

Nghe thấy tiếng nghiến răng giận dữ bên tai, Lục Chính Việt nhìn xung quanh, hít thở sâu.

Rốt cuộc tiếng nói đó đến từ đâu?

Thời buổi này, yêu ma quỷ quái đều thích chế giễu sao?

"Đá..." Lục Triều Triều chỉ vào cây hoa quế trước mặt.

Đăng Chi ngẩn người: "Đá cây?"

Lục Triều Triều gật đầu.

"Cùng nhau..." Nàng bé giơ hai viên kẹo nhỏ, vẻ mặt như không đá thì sẽ nằm lăn ra ăn vạ trên tuyết.

Đăng Chi nhíu mày.

Hai nha hoàn lập tức giơ chân đá.

Lục Triều Triều đảo mắt, dùng một chút linh khí trên tay, đánh vào lúc hai nha hoàn giả vờ đá cây.

Cây hoa quế tròn trịa, phủ đầy tuyết trắng, linh khí va vào lập tức tan biến.

Tuyết đọng trên cây trong đêm rào rào rơi xuống.

"Á á á!!"

Tuyết đọng trên cây rơi thẳng xuống Lục Chính Việt và Tô Chỉ Thanh, phủ đầy tuyết trắng lên người họ.

Tô Chỉ Thanh vốn yếu đuối, lại càng run rẩy vì lạnh.

【Não yêu đương, ăn nhiều tuyết cho thanh tỉnh một chút...】 Lục Triều Triều trợn trắng mắt.

Đăng Chi nghe thấy tiếng kêu, trong lòng bỗng chột dạ.

Nhìn thấy tiểu thư dẩu miệng, Đăng Chi mới phát hiện ra bé đang trút giận giùm phu nhân.

Nàng thở dài một tiếng, bế tiểu thư vào viện.

"Phu nhân thứ tội, nô tỳ vừa nãy không cẩn thận va vào cây hoa quế, khiến nhị công tử bị lạnh." Đăng Chi hướng về phía nhị công tử xin lỗi, lúc này mới ôm Triều Triều vào cửa.

Lục Chính Việt đang đau lòng giúp Tô Chỉ Thanh gột rửa tuyết đọng.

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Lục Triều Triều, không thể rời mắt.

Thật là một đứa trẻ đáng yêu.

"Mẫu thân..." Bé vừa mở miệng, Lục Chính Việt liền nhìn như gặp quỷ.

Chẳng lẽ...

Đây không phải là giọng nói trong đầu hắn sao?

Vừa nãy, vừa nãy đó là tiếng lòng của bé?

Hứa thị tức giận liếc Lục Chính Việt một cái: "Đây là muội muội Triều Triều của con."

Lục Chính Việt đã nghe qua về Triều Triều, Hứa thị thường xuyên kể cho hắn nghe những chuyện thú vị về muội muội. Ví dụ như, bé thích nhất chơi trò ăn nắm tay, gặp được người bạn hợp ý còn hào phóng đưa tay cho người ta.

Muội muội còn đáng yêu hơn cả trong tưởng tượng của hắn.

"Triều Triều, ta là nhị ca..." Hắn vẫn quỳ gối trên tuyết, mong chờ gọi một tiếng.

Lục Triều Triều ngẩng đầu lên: "Ngu ngốc."

【Đồ ngu ngốc mới không phải là ca ca của ta…】

【Ai nha, liệu 'não yêu đương' có thể lây lan không nhỉ?】

Lục Chính Việt không hiểu "não yêu đương" có nghĩa là gì, nhưng hắn đoán chừng cũng hiểu được tám chín phần.

Nhìn thấy khuôn mặt ghét bỏ của bé con mới mười tháng tuổi, Lục Chính Việt không khỏi chua xót.

"Việt Nhi, con ngã xuống vách núi, chỉ mới có mười lăm phút trôi qua thôi mà hai gã sai vặt liền không thể tìm thấy con, ta không thể không nghi ngờ." Hứa thị nhìn Tô Chỉ Thanh với ánh mắt nghi ngờ.

Mà Tô Chỉ Thanh vẫn giữ thẳng lưng, kiên cường và thanh cao, nghiêm túc nói: "Lúc đó con đang ở dưới chân núi hái thuốc."

【Ha ha ha, buồn cười chết mất.】

【Rõ ràng nàng ta đã ngồi xổm ba ngày dưới chân núi! Mặt mũi đều bị muỗi cắn sưng vù!! Chỉ chờ nhị ca ta rơi xuống vách núi...】 Lục Triều Triều thầm phỉ báng trong lòng.

Lục Chính Việt???

Ngồi xổm ba ngày?

Có ý gì vậy?

Còn nữa, khi hắn tỉnh lại, hắn quả thật nhìn thấy trên mặt Thanh Thanh có rất nhiều nốt đỏ nhỏ! - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Lục Chính Việt cảm thấy bản thân hoàn toàn mơ hồ.

"Thôi, con đã cứu Việt Nhi một mạng, vậy hãy ở lại phủ này đi. Nhưng chuyện đính hôn, tuyệt đối không thể!" Hứa thị vẻ mặt lạnh nhạt, bà đâu có ngu ngốc mà không nhận ra Tô Chỉ Thanh là loại tiểu bạch hoa giả tạo.

Nhưng nhi tử của bà lại mù quáng không hề nhận ra.

"Đăng Chi, đưa Tô cô nương đến Minh Hinh Viên đi."

Tô Chỉ Thanh lưu luyến từng bước chân, nhìn thấy Lục Chính Việt gật đầu, mới theo Đăng Chi mà đi.

Đợi Tô Chỉ Thanh rời đi, Hứa thị cũng không tra tấn nhi tử nữa, chỉ giơ tay bảo hắn đứng dậy.

"Nương, con biết là nương lo lắng cho con." Lục Chính Việt cười tủm tỉm, đầu gối ở trên nền tuyết lạnh giá đã tê rần, khẽ rên một tiếng, mới đỡ đầu gối đứng lên.

Ánh Tuyết vội vàng bưng trà nóng cho hắn: "Làm ấm người chút đi công tử, đừng để bản thân bị bệnh."

Con cái nhà Lục gia đều có dung mạo xinh đẹp, Lục Chính Việt cũng không ngoại lệ.

Hắn khập khiễng bước vào cửa.

"Nương, con và Thanh Thanh là yêu nhau thật lòng." Lục Chính Việt nói với giọng thành khẩn.

Hứa thị tức giận nói: "Con rốt cuộc có biết suy nghĩ hay không, ta nhìn là biết nàng ta là kẻ lừa đảo!"

Lục Chính Việt cười nói: "Nương, trên đời này có nhiều người giàu có như vậy, nàng ta cần gì phải nhất nhất lừa con mới được?"

Nói xong lại cười: "Nàng ta không lừa người khác, chỉ lừa một mình con, chẳng phải càng chứng minh nàng ta có hảo cảm với con sao?"

Hứa thị suýt ngất xỉu.

Bà ta không hiểu "não yêu đương" là gì, nhưng giờ phút này, bà lại đột nhiên hiểu ra!!

【Còn không phải sao, vì để ngồi xổm bên cạnh ngươi, nàng ta đã đợi ở chân núi ba ngày rồi.】

Lục Chính Việt sượng mặt.

"Con làm sao có thể nghĩ đến việc đi leo núi?" Hứa thị cau mày hỏi.

Lục Chính Việt do dự một chớp mắt: "Là Cảnh Hoài ca ca, nói nơi này bình minh đẹp cực kỳ." Vì lời nó đó hắn đã thay đổi tuyến đường đi.

Nghe được tên Lục Cảnh Hoài, Hứa thị nghiến răng.

Bà ta biết rất rõ mối quan hệ thân thiết giữa Việt Nhi và Lục Cảnh Hoài.

【Khó trách, Lục Cảnh Hoài chỉ mong hắn ta ngã chết...】

Lục Chính Việt đầy vẻ nghi ngờ, muội muội rốt cuộc đang nói gì?? Cảnh Hoài và hắn ta là huynh đệ nhiều năm, là bằng hữu tri kỷ!

Hứa thị thở dài, bế Lục Triều Triều ra ngoài.

Hai mẫu tử ở trong phòng nói chuyện hồi lâu, khi ra ngoài, Lục Chính Việt cả người đều mang vẻ bị đả kích.

"Sao có thể? Sao có thể? Phụ thân cùng mẫu thân cầm sắt hòa minh, ân ái không dứt, là trong kinh nổi tiếng là phu thê ân ái. Vì cái gì a? Phụ thân là vì cái gì chứ?" Hắn lẩm bẩm nói, vẻ mặt như bị đả kích nặng nề.

Hắn đã từng chứng kiến cảnh phụ mẫu của những đồng học khác cãi vã, chứng kiến họ đau buồn vì trong nhà có thêm di nương thông phòng.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện đó sẽ xảy ra với phụ mẫu của mình.

Hắn luôn cho rằng hai người họ là một cặp phu thê hoàn hảo, là biểu tượng của tình yêu vĩnh cửu.

Sự thật tan vỡ trước mắt khiến hắn không thể tin nổi.

Phụ thân của hắn đã có ngoại thất ở bên ngoài ít nhất 17 năm rồi! Ngoại thất tử còn bằng tuổi đại ca!

Mà…

Bằng hữu chí giao của mình lại là... ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhi tử tư sinh của phụ thân!

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, lần đầu tiên hắn biết đến Lục Cảnh Hoài, là do phụ thân dẫn dắt! Ông ta bảo Lục Cảnh Hoài là một thiếu niên rất có tài hoa, bảo hắn nên giúp đỡ tên đó.

Lục Cảnh Hoài cũng rất hay hỏi về chuyện của phụ mẫu hắn.

Lục Chính Việt như bị sét đánh.

Ngay cả muội muội, lúc sinh ra còn thiếu chút nữa bị bóp chết, chỉ vì họ muốn dọn đường vào hầu phủ cho muội muội của Lục Cảnh Hoài.

Hắn nhìn mẫu thân hốc mắt đỏ bừng trước mặt mình, Lục Chính Việt chỉ cảm thấy tâm như bị đao cắt.

Hắn thất hồn lạc phách ra cửa.

Tâm can náo loạn, mọi chuyện trong quá khứ dường như đều bị lật đổ hết.

Lúc này đây, hắn đứng trước Minh Hinh Viên.

Hắn muốn gặp Thanh Thanh, muốn cùng nàng tâm sự hết mọi điều.

Hắn đứng trước cửa Tô Chỉ Thanh, giơ tay lên gõ cửa.

Thanh Thanh là người hiểu hắn nhất trên đời này, đối với Thanh Thanh, hắn luôn dành một tình cảm đặc biệt cho nàng.

Thanh Thanh, một nữ tử thiện lương đơn thuần, không thể nào là do Lục Cảnh Hoài sắp xếp.

【Àiiii, trên đầu của nhị ca ta có một mảng thảo nguyên xanh biếc*.】

*Bị đội nón xanh/ trên đầu có màu xanh lục: Bị cắm sừng

【Huynh ấy không chỉ là bằng hữu chí giao với Lục Cảnh Hoài, mà ngay cả thê tử của  huynh ấy cũng đã lăn lộn với Lục Cảnh Hoài.】

Lục Triều Triều nhích lại gần, trong lòng phỉ nhổ không ngừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play