Tô Lê ngồi chống cằm ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, đối diện với cửa khách sạn Ninh Mậu, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài, như đang trầm tư.
Ánh mặt trời mạ lên một vòng sáng mờ ảo mông lung lên sườn mặt xinh đẹp, trông vô cùng tinh xảo. Lâm Mạt xong việc, quay đầu nhìn qua, không khỏi ôm ngực.
“Mạt Mạt, nhìn cái gì thế?” Cô chủ trí thức cười tủm tỉm huơ tay trước mặt cô, sau đó nhìn theo ánh mắt Lâm Mạt, cũng sửng sốt không kém.
“Thất Thất thật là quá xinh đẹp.” Lâm Mạt nhẹ giọng cảm thán một câu.
“Đúng vậy,” cô chủ tiệm cũng đáp lại một câu, “Cô ấy hơi giống một người bạn cũ của tôi.” Nói đúng hơn là giống học trưởng mà cô yêu thầm lúc trước. Cô chủ tiệm xinh đẹp nhìn vẫn còn khá trẻ, nhiều nhất chỉ tầm ba mươi, thực tế đã gần bốn mươi, chỉ là bảo dưỡng thoả đáng, tâm hồn cởi mở nên trông trẻ hơn tuổi.
“Mạt Mạt, cô ấy là bạn của em à? Tên gì thế?” Cô chủ tiệm bánh hỏi.
“Cô ấy tên Lục Thất.” Lâm Mạt nhẹ giọng nói, “Chị chủ à, em có việc cần tìm cô ấy, chị cho em nghỉ một lát nha?”
“Đi đi, trong tủ lạnh có cái bánh kem nhỏ chị làm lúc sáng, em lấy cho bạn học Lục ăn đi.” Cô chủ tiệm cười cười, chỉ vào tủ lạnh phía sau.
“Cảm ơn chị!” Lâm Mạt hoan hô, tay nghề của chị chủ siêu cấp ngon, còn ngon hơn thợ làm bánh chính của cửa tiệm nữa.
[ Đinh, độ hảo cảm của nữ chính: 80 ]
Tô Lê thấy Lâm Mạt cười vui vẻ bưng một cái khay đến gần, rồi đặt khay lên bàn, chỉ chỉ cô chủ tiệm cách đó không xa. “Bạn học Lục, đây là chị chủ tiệm mời chúng ta ăn đó.” ( truyện trên app T Y T )
Tô Lê hơi hơi ngạc nhiên, ngước mắt nhìn qua thì thấy cô chủ tiệm xinh đẹp tươi cười ôn nhu nhìn các cô, cô cũng mỉm cười gật đầu lại thay cho lời cảm ơn. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Bạn học Lâm, cô có chuyện gì sao?” Tô Lê uống một ngụm trà sữa thơm nồng, sau đó hỏi.
“Chuyện là……” Lâm Mạt cắn cắn môi, hơi căng thẳng, “Chuyện là…… Thất Thất, cô rất thân với bạn học
Phong phải không?”
Tô Lê gật gật đầu, “Tôi cùng cậu ấy lớn lên từ nhỏ với nhau.”
Lâm Mạt gật gật đầu, trầm mặc chốc lát, lại nhẹ giọng hỏi “Vậy cô và cậu ấy là người yêu sao?”
Tô Lê nhướng mày, quả nhiên, nữ chính trốn không khỏi bàn tay của nam chính, nhanh như vậy đã thích rồi. Chậc, cô có nên làm Vương Mẫu nương nương hay không đây? Đau đầu quá!
“Không phải.”
Nghe được câu trả lời phủ định, Lâm Mạt thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng giây tiếp theo, cô lại hỏi “Vậy cô thích hắn sao?”
Lần này Tô Lê trầm mặc không trả lời, Lục Thất tất nhiên là thích Phong Ngự, thích đến mức không màng tất cả, hi sinh tất cả, nhưng cuối cùng kết cục là gì? Em trai chết, ngay cả Lục Thất cũng vong mạng, thậm chí nam chính còn không có một tia áy náy. Trong mắt hắn, Lục Thất không khác gì những người trong tổ chức Huyết Lang, chỉ là thuộc hạ, không phải cộng sự, không phải bạn bè, càng không phải là người yêu……
Im lặng là câu trả lời hay nhất.
Lâm Mạt dùng thìa khuấy ly trà sữa đã nguội, như đang khuấy động trái tim đang dần lạnh đi của cô.
“Tôi thích anh ấy……” Thật lâu sau, Lâm Mạt mới mở miệng nói, “Tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt, ấn tượng không tốt, nhưng mấy ngày nay, tôi phát hiện anh ấy là người rất tốt. Tôi không muốn từ bỏ, mặc dù tôi xem cô là bạn…… Thất Thất, chúng ta cạnh tranh công bằng, được chứ?” Cho dù cô cảm thấy có một mỹ nữ tuyệt sắc như Lục Thất ở bên cạnh, Phong Ngự sẽ không thích người khác nữa, Lâm Mặc vẫn muốn thử một lần, ít nhất là nói cho anh ấy biết tình cảm của cô.
Tô Lê rũ mắt, hàng lông mi che khuất cảm xúc, “Không, tôi sẽ không ở bên cậu ấy.”
“Tôi không xứng với cậu ấy.”
“Cậu ấy cũng không thích tôi.”
“Cho nên,”
“Cô nghiêm túc theo đuổi đi.”
Tô Lê nói hết câu, hốc mắt nóng hổi.