“Nhưng mà, Lâm Mạt,” Tô Lê nếm một ngụm bánh kem ngon miệng nhỏ, lại nói, “Cô cũng không thể gả cho cậu ấy đâu.”
“Tại, tại sao?” Lâm Mạt có chút mờ mịt nhìn cô.
“Môn không đăng hộ không đối.” Tô Lê nâng con ngươi lên, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp chỉ có nghiêm túc, “Ba cậu ấy sẽ không đồng ý để cô bước vào cửa.”
“Cô nghĩ xa quá rồi.” Lâm Mạt nói, “Hiện tại, tôi chỉ mong Phong Ngự biết tâm ý của tôi mà thôi, nếu anh ấy thích tôi, với tôi mà nói đã là điều tốt nhất rồi.”
Tô Lê gật gật đầu, đứng dậy, “Cô nghĩ vậy cũng đúng. Nếu đã hỏi xong, tôi đi trước, lát nữa còn có việc.”
Lâm Mạt gật gật đầu, “Được, cô đi đường chú ý an toàn.”
Tô Lê cầm đống đồ ngọt đã đóng gói cẩn thận kế bên đi thẳng ra cửa. Bởi vì 2333 nhắc nhở, Phong Ý đang chuẩn bị xuống lầu, cô phải qua đó tạo cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt mới được.
Phong Ý đi giữa đoàn người vây quanh ra ngoài. Hắn có chút không kiên nhẫn, nhưng những người này đều là thành viên cấp cao của tổ chức Huyết Lang, bối phận cũng cực cao, dù thế nào cũng phải khao một bữa.
“Ngũ gia tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như vậy, quả nhiên là danh bất hư truyền. Mấy lão già chúng ta về sau phải trông cậy vào những người trẻ tuổi các cậu rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, có Ngũ gia ở đây, công ty chúng ta nhất định phát triển càng ngày càng tốt.”
Nghe những lời nịnh bợ rập khuôn này, Phong Ý chỉ nhàn nhạt gật gật đầu, sau đó nói: “Các vị tiễn tới đây được rồi.”
Xe hắn đã đậu sẵn ở cửa, Phong Ý đi ra cửa chính khách sạn, đang muốn lên xe, đôi mắt lại liếc thấy một hình bóng quen thuộc.
Bên kia đường, cô gái cao gầy thản nhiên bước trên vỉa hè, trong tay xách một chiếc túi giấy.
“Lục Thất?” Phong Ý nhếch khóe miệng, nói với Lý Minh bên cạnh: “Mời Lục tiểu thư tới đây.”
Lý Minh cũng thấy được cô từ nãy giờ, thậm chí trong lòng còn có chút nghi hoặc. không phải cô là người của Phong Ngự à, sao lại xuất hiện ở đây? Nhưng hắn là một phụ tá có mắt nhìn, chỉ cần nghe theo sự chỉ dẫn của Ngũ gia là được. Hắn không giống như thư ký Lâm, tự cho rằng làm trợ lý của Ngũ gia là có quyền thay mặt Ngũ gia sắp xếp mọi việc. Cho nên khi nghe tin Lâm tiểu thư bị đuổi việc, hắn cũng không có gì ngạc nhiên, muốn ở lại bên cạnh Ngũ gia, hắn phải học cách thức thời. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt. ( truyện trên app T Y T )
“Lục tiểu thư, thật trùng hợp.” Lý Minh bước nhanh về phía Tô Lê, nở một nụ cười tiêu chuẩn, nói.
Tô Lê nhìn thấy hắn có chút kinh ngạc, sau đó nhìn sang bên trái, thì thấy một nhóm người đang đứng ở cửa khách sạn, tất cả đều là thành viên cao cấp của Huyết Lang, người dễ thấy nhất tất nhiên là Phong Ý.
Cô lễ phép gật đầu chào Phong Ý, sau đó quay sang Lý Minh nói: “Thật là trùng hợp.”
Lý Minh thấy biểu tình cô không giống giả bộ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói thêm: “Không biết Lục tiểu thư tới đây là vì chuyện gì? Nếu đã xong việc, có thể nể mặt gặp Ngũ gia chúng tôi không?”
Tô Lê khe khẽ thở dài, cười nói: “Ngũ gia có lời mời, tất nhiên không dám từ chối.”
“Ủa? Đây không phải vệ sĩ của thằng nhóc Phong Ngự sao?” Một vị giám đốc cấp cao nhìn thấy Tô Lê đang chậm rãi theo Lý Minh đến gần, không khỏi có chút ngạc nhiên.
“Đúng vậy, tôi cũng nhớ đó là vệ sĩ của Phong Ngự, mặt mũi xinh đẹp như thế, muốn quên cũng khó.” Một lãnh đạo cấp cao bụng phệ eo tròn gần như dán mắt vào Tô Lê.
“Tôi thấy không phải vệ sĩ gì đâu, là hồng nhan tri kỷ của thằng nhóc Phong Ngự đó thì có. Ha ha ha.”
Phía sau loáng thoáng tiếng cười của một đám đàn ông trung niên. Phong Ý nhăn nhăn mày, trong lòng cảm thấy có chút chán ghét. Hắn tiến lên vài bước, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Tô Lê, ôm cô vào trong lòng.
Tô Lê: “????” Phong Ý lại lên cơn điên gì vậy!
Nhóm lãnh đạo cao cấp Huyết Lang phía sau: “????” Phong Ngũ gia coi trọng người tình của thằng nhóc Phong Ngự hả? Hắc hắc, có trò hay để coi rồi!