Nghe mấy câu đầu tiên Cido đã siết chặt tay cố nhịn cơn tức.Nhưng đến lúc này, anh ta thật sự không thể chịu nổi nữa, liền tung một cú đấm thẳng vào mặt Trạch Nhĩ Tư, khiến gã ngã nhào xuống đất, miệng đầy máu.
Trạch Nhĩ Tư ngồi bệt dưới đất, dùng tay phải lau miệng, cả bàn tay toàn là máu. Gã vừa tức vừa hoảng, hét lớn: "Cido, anh dám đánh tôi! Đây là tư cách của một cựu thiếu tá trong Quân đoàn Độc lập à? Tôi sẽ đi báo với đội vệ thành!"
Cido bước đến nắm lấy cố áo gã, tung thêm một cú đấm từ bên khác, sau đó vỗ nhẹ lên má Trạch Nhĩ Tư bình tĩnh trả lời: "Tôi vốn đã muốn đánh cậu từ lâu rồi. Cứ đi báo đi, xem đội vệ thành cho rằng ngược đãi của cậu nghiêm trọng hơn, hay chuyện tôi đánh cậu nghiêm trọng hơn."
Chu Dương bước tới, nhìn thẳng vào mắt Trạch Nhĩ Tư, gương mặt không chút cảm xúc, cất giọng lên: “Anh sai ở rất nhiều điều, nhưng sai lầm lớn nhất của anh chính là nghĩ rằng những đứa trẻ sẽ không nhớ những gì xảy ra khi chúng còn nhỏ.”
Cậu dừng lại cố kìm nén sự giận dữ đang sôi trào trong lòng, rồi nói tiếp, từng chữ sắc như dao: “Sự thật là chúng sẽ nhớ. Nhớ từ giây phút này cho đến suốt cuộc đời, chúng sẽ không bao giờ quên rằng đã từng có một người thầy tồi tệ đến mức đặt cho chúng những biệt danh sỉ nhục. Và mỗi khi nghĩ về chuyện này, điều chúng cảm nhận được chỉ là nỗi đau, mà nỗi đau ấy, chính là món quà anh—một kẻ làm thầy tệ hại—đã để lại cho chúng!”

Chu Dương quay người lại, không nhìn người đang ngây ra trên mặt đất nữa, cúi đầu che đi đôi mắt đã đỏ hoe.
Sau khi viện trưởng qua đời, vị viện trưởng mới đến chẳng khác gì Trạch Nhĩ Tư, luôn thích đặt những biệt danh đầy ác ý cho lũ trẻ trong viện phúc lợi. Với những đứa khác thì không sao, nhưng Chu Dương vì gương mặt thanh tú cùng cặp má bánh bao thường xuyên bị ông ta mỉa mai là thiếu nam tính, cứ mở miệng ra là gọi cậu là “thằng ẻo lả”.
Những đứa trẻ khác trong viện phúc lợi cũng học theo mà gọi, trong số đó có vài đứa học chung lớp với Chu Dương, sau này biệt danh “thằng ẻo lả” lan rộng ra toàn lớp, cho đến khi cậu lên đại học và rời khỏi thành phố, xa những người đó, cậu mới thoát khỏi biệt danh độc ác này. Tuy nhiên, cậu vẫn không thể nhìn thẳng vào khuôn mặt của mình với tâm trạng bình thản.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play