Cuối cùng Giang Tốc cầm lấy thỏi vàng bán cho Triệu Thu Doanh và Hạ Phong, kiếm được tổng cộng 9 vạn mà không cần thông qua trung gian hay phải khấu trừ thuế.
Giang Tốc cực kỳ vui vẻ.
Khi Hạ Phong nhận được thỏi vàng thì vô cùng đắc chí chụp ảnh khoe lên vòng bạn bè.
Phải biết rằng trong những chương trình thực tế thế này trước nay cậu ấy luôn là người thắng ít nhất.
Hạ Phong đăng ảnh chụp xong, mới nhịn không được mà hỏi Giang Tốc: “Cô không giữ lại một thỏi làm kỷ niệm à?”
Giang Tốc khó hiểu hỏi lại: “Sao phải làm kỷ niệm? Nếu muốn, thắng một lần nữa không phải là được rồi sao?”
Hạ Phong: “…”
Xin lỗi, làm phiền ngài rồi!
Trước buổi công diễn thứ hai, tổ chương trình lại tiếp tục tiến hành một trận PK khác, chủ yếu để cho những người ngồi trên ghế dự bị có cơ hội lội ngược dòng. Mà những người không thể lội ngược dòng đương nhiên sẽ bị loại.
Lần này vẫn không có ai dám PK với Giang Tốc, vì thế Giang Tốc chỉ làm cho có hình thức rồi kết thúc 1 tập.
“Buổi công diễn thứ hai, mọi người sẽ hợp tác với chương trình《Con đường đến ban nhạc》của nền tảng khác. Quyền lựa trước sau chọn vẫn dựa vào đánh giá xếp lớp. Mọi người cần phải tự điều chỉnh, chọn bài hát rồi cải biên, họ sẽ hỗ trợ phần nhạc đệm và âm thanh trong suốt quá trình làm việc của mọi người.” Triệu Thu Doanh tuyên bố quy tắc mới.
Đây chắc chắn là cơ hội để họ thụ động mời “ngoại viện*”!
Ngoại viện*: viện trợ từ bên ngoài
Nếu chọn được “ngoại viện” thích hợp, hiệu quả sân khấu của họ có thể tăng gấp đôi. Còn nếu chọn không đúng “ngoại viện”, hai bên không hợp nhau có thể làm cho hiệu quả sân khấu trở nên rối tinh rối mù.
“Chúng ta còn chưa thấy chương trình này phát sóng một tập nào… Là chương trình ngớ ngẩn nào vậy? Hay là muốn dựa vào chúng ta để kéo nhiệt tiện thể quảng cáo trước sao?” Người cùng công ty với Đinh Toàn không khỏi oán giận một phen.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
“Không phải gọi là ban nhạc gì sao? Có lẽ họ cũng có tài năng đấy. Hợp tác với họ chẳng phải là chúng ta sẽ có ban nhạc của riêng mình à?” Đinh Toàn nói.
Đương nhiên trong lòng cô ả không nghĩ như vậy.
Đinh Toàn không khỏi nhìn thoáng qua Giang Tốc, sắc mặt của cô vẫn rất bình tĩnh khó có thể phân biệt được cô thích hay ghét quy tắc mới.
Cô luôn làm mọi việc một cách lặng lẽ như thế.
Đinh Toàn ɕảɷ ŧɦấყ hơi buồn bực.
Cô ả càng thấy phiền lòng hơn khi nghĩ đến một lát nữa sau khi kết thúc, Vạn Duyệt lại tới đây khóc lóc kể lể chỉ trích tất cả là do lỗi của cô ả.
Triệu Thu Doanh nhàn nhạt liếc nhìn sắc mặt của mọi người, cậu ấy không nóng không lạnh nói: “Bên dưới sẽ có nhân viên công tác đưa mọi người đến tổ chương trình bên cạnh, sau khi tiếp xúc mọi người có thể đưa ra lựa chọn. Nếu ɕảɷ ŧɦấყ hứng thú, mọi người cũng có thể dành thời gian ở lại xem họ diễn tập một chút để hiểu chi tiết hơn.”
Triệu Thu Doanh nói xong, lập tức có nhân viên công tác đưa họ đến chỗ diễn tập bên cạnh.
Nên miêu tả chỗ diễn tập bên cạnh thế nào đây?
Bên đó hoàn toàn khác biệt với phối trí ngăn nắp, xa hoa của các cô, họ không chỉ có bối cảnh đơn sơ, ngay cả người tham gia chương trình tạp kỹ cũng cực kỳ giản dị.
Mọi người cũng không hề tiếp xúc với họ mà quay trở về.
Có người nhỏ giọng nói: “Ai cũng rất kỳ lạ.”
“Cũng không hẳn là kỳ lạ, chỉ là trang điểm hơi...độc đáo?”
“Ừm, 18 ngày không gội đầu được gọi là độc đáo.”
“Có Địa Trung Hải*…còn có một chị gái vẫn chưa trang điểm xong. Đây là chương trình tạp kỹ à? Còn không bằng những người nghiệp dư bình thường nữa.”
*Địa Trung Hải: chỉ những người bị hói đầu.
Người cùng công ty với Đinh Toàn cũng sắp tức chết rồi.
“Cái này mà được xem là ngoại viện à ?”
Đinh Toàn nghe vậy thì nhướng mi: “Không chừng khi lên sân khấu họ có thể phụ trợ cho vẻ đẹp của cô đó.”
Người thông minh một chút thì quay lại nghiêm túc xem chương trình tạp kỹ.
Có người thì ủ rũ trực tiếp từ bỏ, tùy tiện chọn một người nào đó.
Lê Mạt Nhi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Giang Tốc, bật cười: “Các cô ấy chưa từng nghe qua cái tên Beyond sao? Tuy tôi vẫn chưa nghe được mấy bài nhưng cũng từng nghe đến những cái tên nổi tiếng đó. Đại khái có thể biết được nhóm người này đang chơi rock and roll.”
“Giang Tốc, cô chọn được ban nhạc nào chưa?” Lê Mạt Nhi hỏi.
Ô Tình Tình cũng ngồi xuống một bên khác, giọng điệu cô ấy không được nhẹ nhàng như Lê Mạt Nhi, nhỏ giọng nói: “Thật ra những người này rất khó để chọn, chúng ta hợp tác với họ chưa chắc họ chịu làm nền cho chúng ta. Người ta có hát chính riêng đấy.”
Ô Tình Tình khoanh tròn vài cái tên rồi nói: “Những người này xem như rất có danh tiếng trong giới. Nhưng cũng là vì có danh tiếng nên cực kỳ kiêu ngạo. Giới này càng nhỏ thì càng khó xử lý.”
Giang Tốc lắng nghe từng cái một.
Lúc này điện thoại của cô sáng lên, là tin nhắn Wechat.
Giang Tốc không có thói quen nhận tin nhắn từ người khác, vì trước đây cô không có bạn bè nên cũng không có tin nhắn của ai trong điện thoại.
Lê Mạt Nhi cúi đầu nhìn thoáng qua, nói: “Giang Tốc, điện thoại cô có tin nhắn mới.”
Giang Tốc trả lời cô ấy rồi mở khung chat ra.
Vương Cực: [Anh vừa xem xong tập 4 của các cô, 666, anh muốn bình luận, thiếu chút nữa anh đã bị trễ bay đấy.]
Vương Cực: [Anh đang ở dưới lầu tòa nhà của các cô này.]
Vương Cực: [Anh tới đây thăm các anh em… Nghe nói buổi công diễn thứ hai các cô sẽ hợp tác với ban nhạc à?]
Giang Tốc hơi nhướng mày, chợt nhớ tới trong tư liệu của Vương Cực viết anh ấy đã từng chơi rock and roll mấy năm.
Không chờ Giang Tốc gửi tin nhắn, bên kia đã gửi một tin mới.
Vương Cực: [Hôm nay anh sẽ cho cô thấy sự lợi hại của anh Vương! Cô xuống lầu mua hai ly trà sữa, anh dẫn cô đi gặp anh em của anh một chút! Anh sẽ đề cử ban nhạc cho cô chọn!]
Vương Cực vừa gửi tin nhắn vừa đắc ý đến nỗi muốn vặn thành một con giòi.
Ha, đây là cơ hội để quay lại đúng hướng!
Ô Tình Tình đang nói chuyện thì cúi đầu liếc mắt một cái.
Giang Tốc đang nhắn gì cô ấy không thấy rõ, nhưng cô ấy thoáng nhìn thấy tên người trên khung chat.
Giang Tốc đứng lên nói: “Tôi qua bên cạnh xem một chút.”
Ô Tình Tình: “Được, em đi đi.”
Cả quá trình Dư Tâm Nghiên không chen vào, nhưng lúc này mới nhét một cái bánh mình nhỏ vào tay Giang Tốc: “Trên đường đừng để bị đói!”
Ô Tình Tình: “…”
Rất giống gà mái già.
Giang Tốc cầm bánh mì đi xuống lầu, Ô Tình Tình mới chợt nhớ ra: “Vương Cực, Vương Cực, tên này nghe quen quá.”
“Hả? Ai?” Lê Mạt Nhi hỏi: “Cô đang nói MC trong Battle Royal à?”
Ô Tình Tình: “Đúng!”
Dư Tâm Nghiên ngắt lời: “Vương Cực, hình như anh ấy từng ở trong Honey Band.”
Ô Tình Tình không khỏi chửi tục: “Mẹ kiếp! Trước đây anh ấy là Honey à?”
Dư Tâm Nghiên: “À. Tôi có xem mấy tập Battle Royal, trong chương trình anh ấy luôn trêu chọc nói trước đây mình từng dệt bông, nên tôi tìm kiếm một chút.”
Ô Tình Tình vẻ mặt phức tạp nói: “Honey Band là ban nhạc đỉnh nhất thế kỷ 21 còn nhận được giải thưởng lớn của nước ngoài đấy.”
Sao Giang Tốc đi đến đâu cũng có thể quen biết được nhiều người vậy?
Vương Cực thật sự đang chờ dưới lầu, vừa thấy Giang Tốc anh ấy đã dẫn người đang có chương trình ở hiện trường đi luôn.
Lúc nãy khi cô qua đây, ban nhạc vốn tương đối lạnh nhạt nhưng hiện giờ lại cực kỳ sôi nổi. Hầu hết bọn họ đều bước lên ôm Vương Cực, sau đó tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Giang Tốc.
Vương Cực vỗ vai một người đàn ông khoảng 50 tuổi: “Lão Khâu à! Mọi người hợp tác với nhau đi, thế nào?”
……
Khi tổ chương trình tung ra một số video hậu trường về việc chọn ban nhạc, đương nhiên không có cảnh quay các cô nghị luận về việc này.
Nhưng dù như vậy, cư dân mạng và fans cũng có thể cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ đến mức nào.