Bốn vị khách mời thường trực, hiện tại đã bị loại mất hai người.

Còn lại hai người.

Hai người này, một người tên Vương Cực, người còn lại tên là Trần Húc Phương.

Vương Cực đã hơi lớn tuổi rồi, thời trẻ là ngôi sao rock and roll nổi tiếng. Nói cách khác, mấy năm nay anh ấy cũng chỉ khoanh chân ngồi ở nhà, lần này tham gia chương trình thực tế là để cứu vớt lại chút sự nghiệp. Còn Trần Húc Phương lại là một diễn viên trẻ, gần đây cũng khá hot.

Trần Húc Phương chui đầu vào sàn nhảy của quán bar, không dễ gì mới thoát ra được. Vương Cực lại một hơi lao thẳng ra ngoài, đến lúc thấy đường phố vắng tanh mới nhận ra được chính mình đã quá hấp tấp.

Vội vàng gì chứ?

Cứ hòa lẫn vào đám đông, không phải là có thể lẩn trốn rồi sao?

Nhưng rất nhanh Vương Cực đã nổi hứng mà nảy ra một suy nghĩ khác.

Hiện tại Giang Tốc đã rời khỏi nhà kho để săn bắt rồi.

Nói cách khác, mấy đạo cụ bị đè dưới người Triệu Thu Doanh lúc nãy, có thể vẫn còn trong đó.

Giang Tốc đang cầm thẻ thân phận ma cà rồng, không thể trực tiếp động vào mấy thứ đồ đó được, nếu cứ cầm vào chắc chắn sẽ bị loại ngay lập tức, cho nên lúc đổ chúng từ trong rương ra, cô cũng không có ý định nhặt chúng bỏ vào.

Nhưng mình lại là con người, có thể chạm vào!

Hiện tại nhà kho trống không, đây chẳng phải thời cơ để quay lại lấy đồ sao?

Đưa ra quyết định to gan mạo hiểm này xong, Vương Cực liền quay đầu chạy đi.

[Có phải Vương Cực đoán được Giang Tốc ở ngõ nhỏ không? Hẻm nhỏ phía của sau thông với cửa trước, đúng là rất nguy hiểm?]

[Ôi này? Sao anh ấy lại quay về phía nhà kho hả?]

[Anh ấy muốn đi lấy lại đạo cụ.]

[Thôi xong, Giang Tốc cũng đang quay về kìa.]

[Ngốc quá mà trời ơi, đừng có chạy về đó, Giang Tốc đang ở phía sau thùng hàng chờ anh kìa!]

[A a, mỹ nữ đáng của của tôi, sao giờ lại giống như phản diện chính vậy? Ơ thế mà tôi lại ɕảɷ ŧɦấყ kích thích nữa đó, tức quá!]

Đương nhiên, Vương Cực không nhìn thấy bình luận, vậy nên cũng không biết điều gì đang chờ đợi mình.

Anh ấy hít thở sâu, ổn định lại hô hấp, nghiêng tai thăm dò nhà kho.

May ghê, không có âm thanh gì trong đó hết.

Vương Cực cầm một cái chung nhỏ thuận tay lấy từ quán bar, bên trong có xúc xắc. Anh ném vào bên trong, đầu chung đập xuống đất phát ra tiếng vang lớn, xúc xắc cũng lọc cọc lăn ra xa.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Quá tốt, vẫn không có động tĩnh gì.

Mà lúc này, bình luận biểu thị cư dân mạng cười muốn sảng luôn rồi.

[Hahaha, ཞõ ཞàŋɠ là mấy hành động này rất thông minh cẩn thận, nhưng không biết sao tôi cười bò nãy giờ.]

[Vương Cực: Mình thông minh ghê, Giang Tốc: ojbk]

OJBK =OK: ý muốn nói là “ok rồi!”, nhưng ở giữa thêm JB (Kỷ bả) biểu đạt ý miễn cưỡng, không thể tránh được. 

Xác nhận mọi thứ đều ổn xong, Vương Cực nghênh ngang bước vào, đến gần Triệu Thu Doanh.

[Haha W đúng là rất thảm, sao mà giờ vẫn còn nằm đó đóng giả thi thể thế kia?]

[Ờmmm, có thể là bị Giang tiểu thư đâm một nhát đâm thấu tâm can luôn hahaha, chắc giờ đang nằm đó suy nghĩ sâu xa vì sao mình lại kém một thỏi vàng, dù gì cũng là idol mà.]

Vương Cực ngồi xổm xuống bên cạnh Triệu Thu Doanh, nhanh tay tìm đạo cụ.

Lúc này, Giang Tốc từ phía trên thùng hàng nhẹ hàng nhảy xuống, tay ấn nhẹ trên lưng Vương Cực: “Xin hỏi, bây giờ tôi có thể cắn anh chứ?”

Vương Cực bị dọa cho hết hồn, hét to một tiếng rồi nhào lên người Triệu Thu Doanh.

Cũng vào lúc đó, bình luận nhảy lên mấy chữ siêu to.

[Vương Cực tiêu rồi.]

[Hahaha đúng thật là, sao mà mắc cười dữ vậy, tôi đoán có khi nào bây giờ Triệu Thu Doanh đang nghĩ đường đường nam tử hán mắc gì nhào vào lòng mình kiểu này không hahaha.]

Vương Cực cẩn thận quay đầu nhìn Giang Tốc, sau khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia, trái tim đang đập loạn mới dần ổn định lại.

Anh chậm rãi bò dậy, ngồi bên cạnh Triệu Thu Doanh tự nguyện vươn tay: “Cô cắn đi…”

Bầu không khí đột nhiên có hơi kỳ lạ, sượng tới lạ luôn.

Triệu Thu Doanh nằm đó, mặt hơi biến sắc, đáy lòng có chút chua.

Đúng là nên chua.

Giang Tốc với mấy người khác đều là đánh gục, cắn tay.

Đối với mình lại ném cái bùm cuốn Kinh Thánh với cây thánh giá, sau đó cũng không thèm để ý luôn.

Hiện tại cô cắn Vương Cực, còn cắn ở ngay bên cạnh cậu ấy, nghĩ thế nào cũng thấy có chút ghen tị.

“Vẫn còn một người nữa.” Giang Tốc nhẹ giọng nói.

Vương Cực nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, bèn hỏi: “Sao cô biết anh sẽ quay lại đây?”

Giang Tốc: “Dựa vào tính cách.” Cô nói: “Anh là người to gan liều lĩnh, nếu một thứ có giá trị đủ hấp dẫn, anh chắc chắn sẽ bất chấp nguy hiểm mà đi tìm. Biểu hiện này sớm đã lộ rõ ở mấy kỳ Battle Royal trước. Chẳng hạn như trong kỳ Giếng cổ kinh hoàng, anh vì tìm được mấy manh mối quan trọng, bất chấp sự sợ hãi của bản thân mà leo xuống giếng…”

Cô cứ vậy mà đĩnh đạc nói.

Vương Cực ngẩn người,

[Vì tham gia chương trình thực tế này, Giang Tốc rốt cuộc đã học hỏi bao nhiêu vậy?]

[Tôi quỳ, cô ấy xem show còn tinh tế hơn cả fan nữa.]

[Hình như phí tham gia chương trình trả cho cô ấy cũng không cao, nhưng Giang tiểu thư thật sự rất nghiêm túc.]

“Vì vậy, tôi mới chọn bắt Hạ Phong trước. Nhưng thật sự cậu ấy dễ bắt thật. Anh biết tôi đang truy đuổi người khác, chắc chắn sẽ quay lại kho hàng lấy đạo cụ.”

[Hahaha, cậu ấy dễ bắt là ý gì đó?]

Vương Cực ngửa mặt lên trời, trông cực kỳ bi thống hô to một tiếng: “Lão Hạ! Ngày mai cậu phải chạy phụ 8000m cho tôi!”

Anh ấy lau mặt, hỏi thêm: “Vậy… Trần Húc Phương thì sao? Cô nói xem tính cách cậu ta thế nào?”

Giang Tốc: “Cẩu”

[Hở, chó? Sao còn mắng người nữa?]

[Chắc ý cô ấy là cẩu toàn tính mạng đó, nói gì thì nói chứ cái này đúng thật. Trần Húc Phương ấy mà, đến đánh PUGB cũng toàn nấp trong bụi cỏ, nấp một lần nấp tới cuối trận luôn…]

“Vậy cô định đối phó cậu ấy như thế nào?” Vương Cực lại hỏi, anh ấy cười nói: “Chính cô nói đó, cậu ấy nấp kĩ lắm, có thể nấp tới lúc kết thúc ba vòng vây săn luôn, rất kiên nhẫn.”

Giang Tốc: “Anh quên rồi hả? Mọi người đều bị cắn rồi, nói cách khác đã đều bị tôi săn được, vậy thì hiện tại đều là người của tôi. Tôi để mọi người đi dụ cậu ấy ra là được mà.”

Vương Cực nghe xong mặt già cũng hơi đỏ lên, luống cuống nói: “Cậu ấy sẽ không dễ tin vậy đâu… Trần Húc Phương chắc chắn sẽ nghi ngờ bọn anh đều bị cô cắn rồi.”

Giang Tốc: “Cái này dễ. Ngài Hạ, phiền anh lấy đạo cụ ra, bỏ lại vào trong rương.”

Lúc này, Hạ Phong mới thở dài từ phía sau đi ra.

Cậu nói: “Nhưng tôi sớm đã bị cô bắt rồi, nếu chạm vào sẽ lập tức bay màu đó!”

Giang Tốc vô tình đáp: “Cứ bỏ vào đi rồi hẳn bay màu.”

Hạ Phong với người đầu tiên bị cắn, mỗi người lấy một món đạo cụ bỏ vào, cùng lúc đó âm thanh thông báo bọn họ bị loại vang lên.

Lúc này, Giang Tốc nhìn về phía Vương Cực: “Ngài Vương, bây giờ phiền anh cầm theo rương đi tìm Trần Húc Phương đi.”

Vương Cực hết cách, đành phải làm theo.

[A a Giang Tốc thông minh dữ, giữ lại Vương Cực là vì trong số các khách mời, anh ấy là người có khả năng lấy được đạo cụ nhất! Nếu đổi thành Hạ Phong, Trần Húc Phương chỉ cần liếc mắt cũng sẽ thấy sai sai.]

[Hạ Phong: cảm ơn, mạo phạm rồi đó.]

Trần Húc Phương nấp ở sân nhảy một lát thì thấy Vương Cực hớt ha hớt hải cầm đạo cụ chạy đến.

Anh ấy vừa thở hổn hển vừa nói: “Thánh giá… Toàn bộ đều ở trong này…”

Cậu ấy lập tức chạy ra xa 1m: “Anh mở ra trước đã.”

Vương Cực cũng thuận theo.

Trần Húc Phương khẽ thở phào: “Này! Anh thật sự không phải ma cà rồng đúng không? Lấy được đạo cụ thì chắc cũng giống tôi chứ…”

Tuy rằng trong lòng vẫn hơi nghi ngờ, nhưng sức hấp dẫn của đạo cụ không nhỏ.

Vương Cực gật đầu, tiến lên một bước.

Sau đó, Trần Húc Phương bị người đứng đằng sau chụp lấy cổ: “Xin chào, tôi muốn cắn cậu.”

Đến lúc này, tất cả mọi người đều đã bị diệt.

[Tuy rằng kỳ này quá ngắn, nhưng thật sự rất hài hahaha.]

[Lúc Tốc Tốc nói muốn cắn cậu, sao mà có thể tỉnh bơ như vậy chứ a a.]

[Kỳ này chỉ có W mới thật sự là người mới, cậu ấy thảm nhất luôn, lên hình 2 phút, bị loại cả tiếng đồng hồ.]

Tổng đạo diễn mang theo thần sắc phức tạp đi vào quán bar, tiến hành giải tán NPC, bắt đầu tổ chức tiến hành giải thích lại.

Thì ra bé gái được ôm trong lòng người phụ nữ, chính là người đầu tiên bị cắn. Manh mối mà tổ chương trình để lại có hướng giải khá phong phú. Mà cũng không ai ngờ được Giang Tốc lại lấy được đạo cụ trước, mọi người cũng bị nữ khách mời gia nhập đột ngột này làm nhiễu mạch suy nghĩ.

[Úi trời hahaha, ai cũng nghĩ là đạo diễn sẽ cho A giả gái!]

A là biệt danh của thanh niên đầu tiên bị Giang Tốc bắt được.

Mọi người hỏi cô: [Làm sao lấy được thánh giá]

Giang Tốc chỉ vào quầy bar: “Trên tường chính là cá Darwin, trên bàn có để chuông Giáng Sinh,… Đó đều là các tiêu chí của một giáo hội. Trong truyền thuyết phương Tây, các giáo hội đều săn lùng ma cà rồng. Ở đây chỉ thiếu cây thánh giá, bởi vì… nó vốn nằm trên người bartender.”

“Vậy cô làm sao để anh ta đưa nó cho mình?”

Giang Tốc hơi rũ mắt, hàng mi khẽ rung, dáng vẻ nhìn qua đúng là nhu nhược đồng lòng người, cô nói: “Tôi nói với anh ta rằng mình đã phát hiện chuyện anh ta nuôi dưỡng ma cà rồng, nếu chuyện này truyền ra ngoài, bartender đó chắc chắn sẽ thân bại danh liệt. Tôi và ma cà rồng có mối thù truyền kiếp, hy vọng anh ta có thể giao thánh giá cho tôi.”

Từ logic của cốt truyện mà nói, kiểu uy hiếp này đối với các nhân vật đều có tác dụng.

“Không đúng, làm sao cô biết anh ta nuôi ma cà rồng?”

Giang Tốc lấy ra thẻ thân phận của mình.

“Ngươi là nữ vương Kantis đời thứ 32,… mỗi ngày đều đến đây uống ly rượu còn vương máu đỏ…”

Miêu tả đại khái giống với thẻ của Triệu Thu Doanh.

[Hay lắm! Còn sớm hơn Triệu Thu Doanh tới 2 đời, đã thế còn là nữ vương!]

[Bà cố nội của Triệu Thu Doanh?]

[Hahaha giả thiết này thế mà nghe có lý ghê.]

Vương Cực nghi hoặc: “Đoạn cốt truyện thế này thì nhìn ra được điểm nào?

Thế mà rất nhanh Triệu Thu Doanh đã vỡ lẽ ra, cậu ấy vô thức nhìn Giang Tốc, thấp giọng nói: “Là bởi gì câu đó, mỗi ngày đều sẽ đến nơi này, uống ly rượu còn vương máu. Cô để bartender điều chế rượu cho mình là để xác định, rượu ở đây đều do chính tay anh ta pha, bartender chắc chắn sẽ không để kẻ nào chạm vào đồ của mình. Cho nên ngoài rượu ra, trong ly còn có máu. Anh ta sao có thể không biết? Thậm chí, đó còn có thể là do anh ta bày mưu tính kế pha vào.”

Giang Tốc: “Đúng vậy.”

Mọi người: “…”

[Tốc Tốc thật sự chơi vô cùng nghiêm túc! Cô ấy phản ứng nhanh nhạy, lại quan sát vô cùng cẩn thận, trong chốc lát liền đem thế cục nắm trong tay!]

Mấy khách mời bên này cũng nhịn không được mà cảm thán.

Hạ Phong nói: “Tôi nghe Vương Cực nói, cô còn phân tích cả tính cách với hành vi của chúng tôi… Nói thử tôi nghe được không?”

“Tôi nữa!”

Giang Tốc nhàn nhạt nói, đều miêu tả lại hết.

Hạ Phong: “Thật lợi hại… Tôi không biết nên nói gì nữa rồi.”

“Bản lĩnh này quá tuyệt.” Những người khác cũng khen ngợi không dứt.

Bọn họ đâu biết rằng, từ những tư liệu khô khan phân tích ra tính cách, hành vi, thói quen của đối tượng trong nhiệm vụ, đây đều là những kĩ năng cơ bản của một sát thủ.

Một trận trong Battle Royal này, hoặc là đi săn, hoặc là bị người khác săn.

Đối với bọn họ mà nói, đây chỉ là một trò chơi khó. Nhưng đối với Giang Tốc của trước kia, nó đã trở thành một phần của cuộc sống hằng ngày.

Đang yên đang lành lại cho một sát thủ đi vào nơi tối tăm, trong hoàn cảnh hồi hộp như vậy đi giết người, chẳng khác nào để cá gặp nước.

Video phát sóng trực tiếp của trận đấu ngắn ngủi này rất nhanh liền bay thẳng lên hot search.

Triệu Thu Doanh lái xe chở Giang Tốc một đoạn, đưa cô về tòa nhà. Mà mấy vị khách mời khác đều nhịn không được, sôi nổi trao đổi phương thức liên lạc với Giang Tốc.

#Giang Tốc

Hai chữ này lại một lần nữa chiếm đóng hot search.

Nhóm thực tập sinh đang tập luyện, vậy nên cũng không quá quan tâm đến show thực tế. Các cô đều đi tập luyện trước, sau khi tập xong mới biết chương trình đã phát sóng xong rồi.

Có người nghi hoặc: “Kết thúc sớm vậy?”

Dư Tâm Nghiên lo lắng: “Không phải là Giang Tốc té xỉu ở trường quay chứ?”

Ô Tình Tình lắc đầu: “Không thể nào.”

Không biết là ai bỗng nhiên hô lên: “Ôi! Mọi người xem hot search đi!”

Bọn họ nhấn vào hot search, liền thấy một tài khoản marketing đăng lên một video, lượt phát lại đã vượt quá 500 vạn.

Mở video, bỗng thấy một hàng chữ xuất hiện:

[Bạn vĩnh viễn sẽ không thể biết được, cô gái này còn có khả năng kỳ quái nào…]

Mà bên này, Giang Tốc đang ôm một hộp vàng thỏi, vui sướng chuẩn bị đến ngân hàng đổi tiền.

Triệu Thu Doanh: ?

Triệu Thu Doanh: “Bọn họ không nói cho cô biết mấy thỏi vàng này cũng là đạo cụ sao? Chỉ có bên ngoài được mạ vàng thôi.”

Sắc mặt của Giang Tốc lập tức lạnh xuống.

Chương trình này thuộc về Vi Quang, mà Vi Quang là Trình Thị => Chương trình keo kiệt = Vi Quang keo kiệt = Trình Thị keo kiệt.

Trình Việt, tôi sẽ xử anh.

Mà lúc này, cấp cao của Vi Quang vẫn đang hồn nhiên, không biết rằng trên đầu mình đang treo một thanh đao dài.

Triệu Thu Doanh thấp giọng nói: “Có thể bán cho tôi, đổi thành một nửa giá trị của thỏi vàng thật, thế nào?”

Giang Tốc rất nhanh đã đồng ý: “Được.”

Cũng vì đều này mà cô nhìn Triệu Thu Doanh thuận mắt hơn nhiều.

Cậu ấy khẽ nhếch môi, lúc này không nhịn được mà hỏi ra vấn đề suy nghĩ đã lâu: “Cô nói trước khi tham gia chương trình đã tìm hiểu qua các khách mời khác. Vậy trước khi tham gia show tuyển chọn thiếu nữ có từng phân tích tôi chưa?”

Giang Tốc quả thực không làm.

Lúc đó làm sao cô biết mình phải tham gia chương trình này chứ?

Nhưng nhìn sự khát khao trên khuôn mặt cậu ấy, Giang Tốc có lệ đáp đại khái một câu: “Ừm, có, là người tốt.”

Tim Triệu Thu Doanh nhất thời loạn nhịp, cậu ấy kích động đạp phanh.

Mặt khác, Vi Quang tuy không trả nhiều tiền hợp đồng cho cô, nhưng lại chuẩn bị sắp xếp không ít chương trình tạp kĩ, tất cả đều đang xem xét giá trị của Giang Tốc hiện tại.

Chưa cần chờ đến ngày debut, cô cũng đã trở thành miếng bánh thơm trong mắt bọn họ rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play