[Sao tôi thấy mọi người đều cứng ngắt vậy. Cộng sự như vậy có ổn không?]

[Tổ chương trình cố ý đưa ra thử thách đúng không?]

[Người công ty Đinh Toàn sao lại thế này? Năm nay còn kiêu ngạo hơn YIYI à? Sự ghét bỏ đều viết hết lên mặt rồi, tuy tôi cũng ghét bỏ, nhưng tốt xấu gì cũng phải che giấu một chút chứ.]

[Mọi người đứng chung với nhau như vậy thật sự giống một đội quân không chính thống.]

Lúc này fan của ban nhạc cũng mới biết được chuyện này.

Trong lòng họ cũng cực kỳ không hài lòng đấy.

Trong mắt họ show tuyển chọn, chương trình tạp kỹ đều là những thứ thô tục. Mà các cô còn có mặt mũi ghét bỏ ban nhạc nhỏ à?

Fandom càng nhỏ thì càng cuồng nhiệt.

Buổi công diễn 2 còn chưa được phát sóng thì đã có một lượng lớn fan của ban nhạc chờ để đâm chọt, cũng có người liên tục thở dài:

[Chơi Rock and roll thật sự mẹ nó nghèo, nhưng cũng không nghèo đến nỗi phải hợp tác với show tuyển chọn thiếu nữ chứ?]

Tổ chương trình làm như vậy thực tập sinh có được trợ lực hay không thì không biết, nhưng chắc chắn đã thành công khơi dậy lửa giận của cả hai bên, còn làm tăng thêm sự chú ý cho chương trình.

Từ hôm nay Giang Tốc cũng bắt đầu đi sớm về trễ.

Triệu Thu Doanh khá lo lắng, cậu ấy còn nghĩ nếu không thì cứ lợi dụng các mối quan hệ của mình trong giới âm nhạc để giúp Giang Tốc, ít nhất thì cũng chọn được một ban nhạc không làm khó dễ. Kết quả thì hay rồi, đến người cũng không gặp được.

Triệu Thu Doanh trở về nhà cũ một chuyến, mới phát hiện ông ngoại đang nói chuyện với mẹ về cậu ấy.

“Chậc chậc, nhìn này, nhìn này, trẻ con quá.”

Triệu Thu Doanh lại gần, thì thấy ông ngoại Triệu đang chỉ trỏ vào hai bộ đồ thú bông mà cậu ấy mang về nhà.

Triệu phu nhân cũng không khỏi bật cười: “Gì đây? Đây là trang phục biểu diễn gì à?”

Tai Triệu Thu Doanh ửng đỏ: “Không phải.”

Cậu ấy vội vàng đem nó đi.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Ông ngoại Triệu vội vàng đi theo, thì thầm sau lưng cậu ấy: “Cháu ngoại ngoan, con điều chỉnh kênh giúp ông, sao ông chỉnh mà không nghe thấy Tiểu Giang gì đó thổi kèn Sona*? Con nói cho ông biết đi, lần tiếp theo con bé sẽ gõ chuông nhạc* à?”

*Kèn Sona:

*Gõ chuông nhạc:

Triệu Thu Doanh: “Không có.” Cậu ấy hơi dừng lại nói: “Nhưng mà cái này chính là cô ấy đưa.” Cậu ấy nhỏ giọng nói như đang chia sẻ một niềm vui khó có được.

Ông ngoại Triệu nghe vậy thì tỏ ra dáng vẻ: “Ồ ông hiểu rồi! Thì ra con đặc biệt làm cái này cho ông!”

Nói xong, dưới chân ông ấy như có gió vui vẻ mang theo bộ đồ thú bông đi ra khỏi cửa đại viện.

“Ông Trình, ông Trình!” Ông ngoại Triệu vào nhà.

Ông Trình đang đánh cờ tướng ngẩng đầu nhìn ông ấy một cái. Ông Trình là một người mặt than, khuôn mặt cực kỳ cứng ngắc, nghiêm túc, cười cũng không cười một cái.

Ông ngoại Triệu không thèm để ý, vỗ vỗ bộ đồ thú bông nói: “Tôi nói này hiện giờ thằng nhóc như ông kém hơn tôi nhiều rồi chứ gì? Tôi vừa thông minh lại vừa nhanh nhẹn! Hiện giờ tôi còn chạy theo trào lưu theo đuổi thần tượng đấy, ông hiểu không? Cái này là do thần tượng của tôi tặng tôi. Ông biết thần tượng là gì không?”

“Hừ, ông cái gì cũng không biết.” Ông ngoại Triệu cực kỳ vui vẻ mà xem thường đối phương, sau đó lắc lắc bộ đồ thú bông khủng long.

Khi Trình Việt vào nhà thì thấy cảnh tượng này.

Mí mắt anh giật giật, miệng tê dại, dạ dày cũng đau, mặt mày lạnh lẽo âm trầm. Mẹ kiếp, sao đi đâu cũng nhìn thấy thứ này?

……

Mọi người tập luyện sôi nổi, chẳng mấy chốc đã đến buổi công diễn 2.

Gần đây các cô không thấy Giang Tốc đâu, lúc chuẩn bị lên sân khấu họ cũng không biết cuối cùng cô chọn ban nhạc nào.

Lâm Tư Phong và các thực tập sinh lớp A lần lượt lên sân khấu.

Mới hát mấy câu, bình luận đã ồn ào đến điên rồi.

[Ba chữ không hợp tác đều viết hết lên mặt rồi, tổ chương trình có bệnh à, dùng dàn nhạc làm nền cho những người này!]

[Một đám rác rưởi, làm ô nhiễm tai với mắt của ông đây.]

Có fans của người lớp A thấy vậy thì cực kì tức giận lập tức mắng lại:

[Ban nhạc cái gì chứ, ngay cả phong cách sân khấu cũng không có! Rốt cuộc là ai không tôn trọng sân khấu? Có tiền thì đổi trang phục biểu diễn trước đi! Đừng mẹ nó kéo chân sau của chúng tôi!]

Người qua đường không khỏi khuyên can.

[Người chơi rock and roll chỉ có hai loại hoặc là phú nhị đại* hoặc là nghèo muốn chết, là như vậy đấy.]

*phú nhị đại: thế hệ giàu có đời thứ 2

[Tuy tuổi tác, diện mạo, cách trang điểm, phong cách sân khấu của họ khác nhau, nhưng chính xác là phong cách này. Công việc chính của họ có lẽ không phải là cái này, có người có thể là nhân viên văn phòng, làm mãi làm mãi thì tìm đến âm nhạc… có người thì chơi tới lúc nghèo đến sống không nổi nữa thì đổi nghề.]

[Các cô gái cũng rất cố gắng, mọi người không cần giễu cợt nhau đâu!]

Nhưng những lời khuyên can bị át đi rất nhanh.

Khu bình luận lại tiếp tục dấy lên một trận tranh cãi khốc liệt.

Ô Tình Tình không thấy bình luận, nhưng cô ấy ngồi ngay chỗ của mình cũng không kiềm được mà hít sâu một hơi.

Buổi công diễn hôm nay khó mà hài lòng được.

Cho đến khi Tuyên Văn đọc tên Giang Tốc.

Guitar điện*, trống Jazz*, Bass*, Keyboard* được mang lên sân khấu.

*Guitar điện:

*Trống Jazz:

*Bass:

*Keyboard:

( truyện trên app T𝕪T )

Giang Tốc chậm rãi bước lên sân khấu.

Hôm nay cô ăn mặc rất đơn giản.

Giang Tốc mặc một chiếc quần lao động dài màu đen* rách gối lộ ra làn da trắng như tuyết, kết hợp với một chiếc áo len màu xanh xám lộ rốn. Cô buộc tóc cao, đội mũ lưỡi trai, mắt trang điểm nhẹ nhàng, khi cô rũ mắt xuống thì ɕảɷ giác lạnh nhạt u buồn trên người cô càng rõ, hiện lên một sự chán đời khó mà diễn tả.

*Quần lao động dài màu đen:

Đi theo sau lưng cô là 3 nam 1 nữ, nhìn kỹ thì thấy tuổi của họ không còn nhỏ nữa, người lớn tuổi nhất cũng hơn 50 tuổi, người trẻ nhất thì cũng gần 40. Diện mạo thì không có gì đặc biệt. Trang điểm còn không ngầu bằng ban nhạc trước. 

Bọn họ một người thì mặc áo khoác lao động màu xám, một người thì trang điểm như kế toán, hai người còn lại tựa như bảo vệ và lao công.

Khán giả và các thực tập sinh dưới sân khấu không nhận ra họ, vốn dĩ khu bình luận đang ồn ào đến khí thế ngất trời lại im lặng một cách kỳ lạ, sau đó thì điên cuồng bình luận những từ khác mà người ngoài không thể hiểu được.

[ Mẹ kiếp! Thời gian là nước mắt!]

[Chị Quý vẫn không thay đổi, vẫn là người đẹp.]

[Trong nháy mắt, tôi cũng già rồi.]

[Lão Khâu già đi nhiều rồi.]

[Lầu trên đừng nói bậy, lão Khâu mà nghe sẽ lấy guitar điện đập đầu bà đó. Năm đó ông ấy cực kì hot, high suốt 4 tiếng mà không hề nghỉ!]

[Chỉ thiếu hát chính thôi haha.]

[Hát chính nói ông đây đang ở bên cạnh kiếm tiền mua sữa bột.]

[Vì cái này ông đây sẽ bỏ phiếu cho Giang Tốc! Không ngờ cô có thể mời họ hợp tác đấy! Được rồi, cô 666!!]

Sau một lúc thì fan chương trình và fan của thực tập sinh mới hoảng hốt bình luận:

[Ban nhạc của Giang Tốc trông rất bình thường nhưng lại đỉnh như vậy à? Đây là tăng nhân quét rác ở Tàng Kinh Các* đúng không?]

*Tăng nhân quét rác ở Tàng Kinh Các: ý chỉ ngọa hổ tàng long, cao thủ ẩn trong dân gian.

Diễn đàn cũng nhanh chóng đăng một chủ đề mới:《Giang Tốc lợi hại như vậy sao?》

[Tiếp tục tiêu đề, trước đây cô hợp tác với tay đua xe hàng đầu để chụp quảng cáo, hôm nay cô lại được hợp tác với ban nhạc đã từng huy hoàng nhất trong nước thế kỷ 21. Cô giữ chân fandom gắt gao như vậy à? Tôi thật con mẹ nó phục rồi.]

Đổng Giai Ngọc không tham gia ghi hình tập này, cô ta theo chị Vương đến chỗ đạo diễn Đại thử vai.

Chị Vương cho cô ta xem bài đăng rồi nói một câu đầy ẩn ý: “Các em thật sự kém nhau rất xa.”

Trước kia, chị Vương đã từng nói như vậy.

Nhưng lần này dường như ý nghĩa đã hoàn toàn thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play