Người này khoác lên mình bộ quần áo không được vừa người cho lắm, hình như có hơi chật nên phần da chỗ mép tay áo và cổ áo đều lưu lại vết hằn, râu tóc trên mặt cũng rối tung lại với nhau.
Hắn ta cứ một mình lủi thủi trong góc, không ai đến gần.
[Úi trời, cách cả một cái màn hình mà tôi vẫn cảm nhận được! Tổ chương trình đúng là biết cách hóa trang mà!]
Hắn ta cứ lải nhải lầm bầm suốt nãy giờ, nghe vừa giống tiếng Anh mà cũng giống tiếng Ý, nói tóm lại là bọn họ nghe cũng không hiểu người này đang nói gì.
Mà Giang Tốc lại ngồi xuống, thấp giọng nói chuyện với hắn.
[Nói gì vậy? Tôi nghe không rõ lắm. Aaa tổ chương trình làm ơn chỉnh tạp âm trong quán bar nhỏ xíu đi.]
[Tôi tò mò muốn chết luôn á.]
Nhưng rất nhanh cô đã đứng dậy rời đi.
Tiếp đó, Giang Tốc lại dừng lại trước mặt bartender.
Lần này nói chuyện với bartender, mọi người đều nghe được, anh ta nói: “Quý cô đây thật xinh đẹp, tôi có thể vì cô mà pha một ly rượu miễn phí không?”
Giang Tốc gật đầu: “Được.”
Bartender rất nhanh đã pha rượu xong, đẩy ly rượu đến trước mặt cô. Giang Tốc cũng không rề rà, cầm ly lên một hơi uống cạn.
[Rượu đó là thật hay giả vậy? Em gái à đừng có vội vàng nha!]
Giang Tốc buông ly xuống, nhẹ nhàng chớp mắt rồi giơ tay ngoắc ngoắc bartender.
Dưới ánh đèn, đôi mắt thiếu nữ như lấp lánh ánh nước, mang theo một loại mềm mại yêu kiều đến động lòng người.
Bartender khẽ chớp mắt, cúi người nghe cô nói chuyện.
Tiếng nói chuyện của hai người rất nhanh đã bị âm thanh của quán bar lấn át.
Lúc này, các khách mời khác cũng đã bắt đầu tìm kiếm NPC, Hạ Phong trực tiếp chạy tới quấy rầy Giang Tốc, hỏi bọn họ đang nói chuyện gì.
Giang Tốc nhấp môi, nhẹ nhàng cười rồi quay đi.
Bartender cũng lắc đầu: “Không có gì, muốn uống rượu sao? Lần này tôi không thể miễn phí đâu.”
[Hahaha, bartender này cũng tàn nhẫn quá rồi đó.]
Cuối cùng, Triệu Thu Doanh cũng đến quầy, gọi một ly rượu.
Mà những người khác phát hiện ra một bức ảnh trên tường, trong ảnh là hai mẹ con. Ánh mắt người phụ nữ âm trầm, khóe môi còn vương máu, mơ hồ lộ ra một chiếc răng nanh nhòn nhọn. Đó là một bức ảnh chụp Halloween, nhưng mọi người đều không ɕảɷ ŧɦấყ đây là hóa trang mà ra.
Người phụ nữ có răng nanh ấy, ôm một đứa trẻ trong lòng mình.
Chi tiết này không phải rất trùng hợp với cốt truyện sao, dù gì cũng nói là có một người phụ nữ bị ma cà rồng bắt được mà?
[Đứa trẻ trong ảnh đang mặc váy đúng chứ?] User hdtruyen vui lòng ngừng hành động re-up thu phí bên truyện miễn phí bên app TYT, cảm ơn.
[Tui quỳ luôn, này không phải đang ám chí đó là một bé gái sao? Vậy thì còn có thể là ai được chứ? Chính là Giang Tốc đó!]
[Cô ấy đâu rồi?]
[Hình như đã đến nhà kho phía sau quán bar rồi… Cô ấy đây là tìm…địa hình quen thuộc, chuẩn bị săn ma cà rồng hả?]
[Hèn gì nãy giờ cô ấy không đến gần ai, đối với Giang Tốc mà nói thì chắc bọn họ đều là ma cà rồng ha.]
[Bị lộ nhanh vậy sao? Vậy tiếp theo không phải ma cà rồng sẽ trực tiếp truy đuổi cô ấy à?]
[Cũng có thể là cổ đi săn ma cà rồng đó chứ?]
[Đúng ha, có khả năng!]
[…Vậy thì cô ấy cũng phải có được đạo cụ mấu chốt mới được.]
Bên ngoài, tổ chương trình nhìn chằm chằm máy quay, âm thầm lau mồ hôi.
Chỉ có bọn họ biết được, Giang Tốc thực sự đã lấy được đạo cụ rồi!
“Cô ấy làm sao lấy được vậy? Kịch bản của chúng ta cũng không có lộ ra ngoài mà?”
Tổng đạo diễn khẽ cắn môi, trực tiếp tuyên bố: “Vòng săn bắt thứ nhất, bắt đầu!”
Phó đạo diễn nghĩ thầm, hình như làm vậy cũng không có tác dụng, nhưng cũng quay đầu truyền lời xuống.
Vấn đề ở đây là, thẻ thân phận Giang Tốc lấy được… cũng mà ma cà rồng mà.
Bất kể là ai truy đuổi cô, kết cục đều sẽ bị tóm gọn!
Trong quán bar rất nhanh đã vang lên tiếng đếm ngược: “5, 4, 3, 2, 1…”
Hạ Phong hô to: “Mau tìm Giang Tốc!”
Tất cả mọi người đều vụt chạy về phía nhà kho.
Triệu Thu Doanh thở dài.
Không ngờ đến cuối cùng, mọi người đều bảo vệ Giang Tốc, mà cậu ấy mới là người muốn truy sát cô.
Nhà kho vốn là nơi chứa rượu, nhiều thùng đựng hàng, ánh sáng tối tăm, hiển nhiên gia tăng thêm độ khó cho việc chạy trốn.
Lúc bọn họ đi vào liền thấy Giang Tốc ngồi trên thùng đựng hàng cao cao, hơi cúi đầu.
“Giang Tốc, cô là người đúng không? Chỉ cần lấy được đạo cụ là chúng ta có thể giết chết ma cà rồng rồi! Tôi cũng là người đó, tin tôi đi, cô xuống đây rồi chúng ta cùng hợp tác!”
Bọn họ nói.
Bên cạnh có một chàng trai trẻ tuổi, trên mặt cậu ta thoáng hiện vẻ nóng vội, nhưng cũng chẳng nói gì.
Bởi vì lúc này thật sự không biết ai mới là ma cà rồng.
Triệu Thu Doanh cũng vươn tay về phía Giang Tốc: “Giang Tốc, xuống đây đi, tôi giúp cô.”
Lúc này, cô mới dẫm lên thùng đựng hàng rồi nhảy xuống, đi đến trước mặt Triệu Thu Doanh: “Cho tôi cắn anh một cái đi đã.”
Cậu ấy nheo mắt: “…Hả?”
Mọi người nhất thời có chút hoang mang.
Rốt cuộc cô là người hay là ma cà rồng?
Này là đang thử bọn họ sao?
[Chỉ có người không biết rõ thân phận của đối phương mới sợ bị cắn.]
[Cô ấy đang thử Triệu Thí Doanh.]
[Nhưng thân phận con người của cô ấy không phải đã được xác nhận rồi sao? Mọi người cũng không cần sợ chứ.]
Giang Tốc nghiêng đầu: “Chúng ta đổi cách khác.”
“Cách gì?”
Cô nói: “Mọi người đều nằm xuống đi.”
?
Mấy lời này thật sự khiến người ta không đoán được cô đang muốn làm gì.
Triệu Thu Doanh: “Được.” Cậu ấy không nghĩ ngợi gì nhiều đã trực tiếp nằm xuống.
Những người còn lại làm sao dám nằm chứ? Ngược lại còn đừng càng ngày càng thẳng.
[W thế này cũng quá đơn thuần rồi. Phía con người còn chưa tìm ra đạo cụ, bọn họ đều sợ chết, sao mà dám nằm chứ? Không khéo người bên cạnh còn quay sang cắn bọn họ, ở đây mà dám nằm chắc cũng chỉ có ma cà rồng thôi.]
Giang Tốc xoay người, lấy ra một cái rương, một cái túi rồi nhanh chóng mở ra, đem đồ trực tiếp ném lên người Triệu Thu Doanh.
Kinh Thánh với thánh giá cứ thế mà nằm trên người cậu ấy.
[???]
[Ủa từ từ, ở đâu ra vậy?]
[Như này chẳng phải chưa kịp bắt đầu đã kết thúc sao?]
[Giang Tốc Tốc thật lạnh lùng nha!]
Khi tiếng báo hiệu Triệu Thu Doanh bị loại vang lên, những người khác vẫn đang ngơ ra: “Vậy là xong rồi á hả?” Tổ chương trình chẳng phải nói đạo cụ của bọn họ được giấu rất kĩ, không dễ tìm thấy sao?
Giang Tốc ngồi xổm xuống, xoay người Triệu Thu Doanh lại, Kinh Thánh và thánh giá đều bị cậu ấy đè lên.
[Úi trời, thật vô tình, lại còn đối xử với thi thể như vậy.]
Lúc này có người cũng ɕảɷ ŧɦấყ sai sai.
Hạ Phong mở miệng hỏi: “Ma cà rồng, có khi nào không chỉ có một người không?”
Lời này vừa nói xong, mọi người đã căng thẳng dò xét nhau, bắp chân căng chặt, chuẩn bị lao ra chiến.
Bọn họ còn phải bảo vệ Giang Tốc.
Trong tay cô ấy có đạo cụ.
Giang Tốc gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Cô nhếch môi khẽ cười.
Giang Tốc giống như hơi say rượu, ánh mắt lúc này có chút hồng, khi cười lên tạo ɕảɷ giác ngọt ngào kiều diễm không nói nên lời.
Cô nhỏ giọng, không nhanh không chậm hỏi: “Vậy nên, hiện tại mọi người nguyện ý để tôi cắn chứ?”
[???]
[Cổ là ma cà rồng hả? Vậy làm sao cô ấy tìm được đạo cụ aaaa? Thật sự trực tiếp cầm đi thứ có thể giết mình luôn!]
[? W thảm thật sự.]
[Xem kìa, mặt Hạ Phong cũng sượng trân luôn rồi.]
“Thật hả?” Hạ Phong run giọng hỏi.
Giang Tốc: “Phải, vậy nên nếu không muốn bị cắn, mọi người bây giờ chỉ có thể chạy. Dù sao đạo cụ cũng không lấy được nữa rồi.” ( truyện trên app T𝕪T )
Cả nhóm quay đầu chạy tán loạn.
Giang Tốc xoay người bước lên thùng hàng, mượn lực giẫm nhẹ, cả người như mọc thêm cánh, phi nhanh ra ngoài.
Có người bị cô đè cái rầm xuống đất.
Giang Tốc đè lưng người đó xuống, cô hỏi: “Hiện tại có thể cắn rồi chứ?” Nói xong, cô lại ngẩng đầu, đáy mắt vẫn lấp lánh ánh nước, nhỏ giọng nói: “Mọi người cứ chạy đi… Lần này để các người có thể chạy thêm mấy bước nữa vậy.”
[A a a, cô ấy vừa rồi đi qua đi lại muốn nhớ hết bản đồ luôn rồi… Chạy trốn được hả?]
Mấy khách mời còn lại nhớ tới người bị đè xuống đất hồi nãy, cất bước chạy tiếp.
Hình như bọn họ cuối cùng cũng hiểu được câu nói kia của phó đạo diễn rồi.
Giang Tốc dùng răng nanh giả, cắn tượng trưng một cái vào mu bàn tay của vị khách mời xấu số kia, sau đó liền nhanh chân đuổi theo. Bóng dáng thiếu nữ như hòa vào màn đêm, khẽ chuyển động ưu nhã mỹ lệ, thật sự nhuốm lên sắc thái ma cà rồng.
Khách mời kia ngơ ngác ngồi dậy, xoa xoa bàn tay.
[Này là bị cắn tới ngơ người luôn rồi?]
[Hay là Tốc Tốc tới cắn tôi đi nè.]
Phía bên này, Hạ Phong bị Giang Tốc chặn lại ở hẻm nhỏ phía cửa sau.
Động tác làm chủ địa hình này thật sự quá nhanh.
Hạ Phong khóc không ra nước mắt, chạy cũng chạy không được, biết chắc người đầu tiên bị bắt chính là mình bèn hỏi: “Tôi có thắc mắc, làm sao cô tìm được Kinh Thánh vậy?”
Giang Tốc liếm môi: “Tiếng Hebrew.”
[Là người say rượu kia hả? Hắn ta lẩm bẩm vậy chính là đang niệm nội dung của Kinh Thánh sao?]
[Vờ lờ!]
[Đến tôn giáo cũng hiểu?]
Tổng đạo diễn vô cảm lau mặt: “Được rồi, cảm ơn, nếu lần sau lại mời cô ấy thì phiền sắp xếp thân phận con người được chứ?”
“Còn nữa, tại sao cô lại giết W? Không phải hai người đều là ma cà rồng sao?”
Giang Tốc nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngây thơ: “Tôi chỉ cho rằng, mọi người giết chết ma cà rồng sẽ có được một thỏi vàng. Vậy nếu tôi giết cậu ấy, cũng có thể có được thỏi vàng vậy?”
[?]
[W thế mà còn không bằng một thỏi vàng!]