Mấy đội viên trẻ tuổi trong đội đua xe đang đứng phía sau, nhìn thấy tình cảnh này thì không nhịn nổi mà cùng cười nghiêng ngả.
Bọn họ cũng không có ý xấu gì, chỉ là lần đầu tiên gặp chuyện mới mẻ thú vị thế này thôi.
“Mau lên! Xe ở đây!” Bọn họ vội vàng hô vang.
Anh chàng đội trưởng quay đầu liếc xéo bọn họ một cái rồi mới mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
“Cho cô ấy vài phút.” Anh ta nói với vẻ không quá để tâm.
Nghiêm Vũ Thành lo thì lo đấy, nhưng nghe được lời này thì lại hơi khó chịu.
Nghiêm Vũ Thành lạnh giọng: “Cô ấy cũng chẳng cần anh nhường.”
Anh chàng đội trưởng vẫn chẳng hề bận tâm.
Anh ta dĩ nhiên là có vốn liếng để kiêu ngạo, chuyên nghiệp so với nghiệp dư đâu phải chỉ hơn kém nhau một chút khác biệt này.
Phải là cách biệt một trời một vực ấy chứ.
Bấy giờ anh ta nhấn chân ga, chiếc xe lao vụt về phía trước, thẳng hướng con đường đèo.
Các chằng trai trong đội đua xe đều có vẻ thoải mái nhẹ nhàng.
Mà những người không mấy tiếp xúc với bộ môn thể thao này thì đã tái mét mặt mày.
Sắc mặt Nghiêm Vũ Thành cũng trầm hẳn xuống.
“Ôi! Đợi chút đã…” Nhiếp ảnh gia đứng bên cạnh nâng tay vỗ đầu, đột nhiên như sực nhớ ra điều gì, “Chung tiên sinh, chúng ta vẫn cần quay chụp chứ? Tần thiếu đang đi xe của đội bọn họ đó.”
Chung tiên sinh hơi nhíu mày, trả lời: “Vậy chúng ta chờ một lát, đợi Giang tiểu thư lái xe về đã.”
Nhiếp ảnh gia: “Vâng.”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
Anh ta tự nhủ thầm, chắc cũng chỉ đi vài vòng là quay lại thôi.
Cung đường đèo này, hẳn là con gái đều sẽ sợ hãi…
Nhiếp ảnh gia vừa mới âm thầm nghĩ vậy, ngẩng đầu lên đã thấy chiếc xe nổi bật của công ty nhanh chóng vượt qua khúc cua lớn thứ hai.
Anh ta nghẹn lời.
Là anh ta hoa mắt rồi đúng không?
“Chết tiệt!”
“Là cô ấy đó sao?”
Bên cạnh đều truyền tới tiếng hô đầy kinh ngạc, mau chóng khẳng định anh ta không hề nhìn nhầm.
Lúc này Chung tiên sinh và Nghiêm Vũ Thành đều ngẩng đầu, tầm mắt khóa chặt vào đỉnh đèo.
Càng lên cao, vòng cua càng hẹp, quả thật là rất có tính thách thức kỹ thuật của người lái xe bởi vì chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể cả xe lẫn người sẽ rớt khỏi sườn núi.
799, 800… Họ thầm đếm từng giây trong đầu.
Liền đó, chiếc xe lại vụt qua khúc cua thứ ba. Dưới ánh nắng mặt trời, cả thân xe như được khoác lên mình một lớp áo lông vũ rực rỡ nhiều màu sắc, lung linh kỳ ảo, chỉ nhoáng một cái đã mất tăm hơi.
Rất nhanh chóng, một chiếc xe phủ sơn màu đỏ đen cũng vượt qua khúc cua thứ hai.
Đó là xe của Tần thiếu.
Nghiêm Vũ Thành nhướn mày, rồi chậm rãi thả lỏng hơn trước.
Các thành viên trong đội Tần thiếu vẫn thoải mái nhẹ nhàng, thậm chí còn rảnh rang tám chuyện. Cách biệt dẫn trước chỉ là một đoạn ngắn như vậy, Tần thiếu muốn bắt kịp thì quá dễ dàng.
Không lâu sau, Tần thiếu cũng vượt qua khúc cua thứ ba. ( truyện trên app T𝕪T )
Ở khúc thứ tư và thứ năm, khoảng cách giữa hai xe dần thu hẹp lại.
Mấy thành viên đội đua không kìm được mà sôi nổi cười lớn.
Đội trưởng chưa bao giờ làm bọn họ thất vọng.
Ở khúc cua thứ sáu, cho dù bọn họ đã nghển cổ rướn người hết sức mà vẫn chẳng thể nào nhìn rõ diễn biến cuộc đua. Mặt trời thì đang chiếu thẳng hướng này, còn cố căng mắt ra xem nữa cũng chỉ thấy chói chang mà thôi.
Các đội viên mới quay đầu chuyển hướng qua, nói chuyện với Chung tiên sinh: “Thực ra đội trưởng của chúng tôi khá là dễ thương lượng, thảo luận thêm với anh ấy một chút là anh ấy cũng sẽ..”
Chung tiên sinh không để tâm mấy lời này cho lắm, chỉ lơ đễnh ừ hử đáp trả.
Mà trong lòng, ông vừa ɕảɷ ŧɦấყ lo lắng lại vừa kích động khó diễn tả.
Lúc này ở trên đường đèo, xe Tần thiếu tăng tốc từng bước áp sát xe đằng trước, Giang Tốc liếc nhanh một cái qua kính chiếu hậu, dường như không để ý.
Tới khi xe Tần thiếu đã gần đi song song với ý đồ vượt lên trước xe cô ở một khúc cua hẹp, Giang Tốc mới ung dung mà thành thạo đột ngột chuyển hướng, đuôi xe chếch hẳn về phía rìa sườn núi.
“Kíttt.” Tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Chiếc xe chưa lao ra khỏi vách núi nhưng lốp xe đã trượt ra ngoài phạm vi đường quốc lộ, ma sát mạnh với đất đá trên bề mặt địa hình gồ ghề mấp mô bên rìa sườn, phát ra âm thanh ràn rạt nghe đến ghê người.
Tần thiếu sửng sốt một lúc.
Lúc anh ta hoàn hồn lấy lại tinh thần, Giang Tốc đã xoay bánh lái tiến về phía trước, tiếp tục bỏ xa Tần thiếu.
Thế mà có người dám ép chặn xe anh ta?
Tần thiếu đạp mạnh chân ga, lao lên.
Với kỹ thuật lái xe xuất sắc và kinh nghiệm thực tiễn phong phú của mình, anh ta rất mau đã lại một lần nữa bắt kịp xe cô.
Nhưng Giang Tốc chẳng những không hoảng loạn chút nào, thậm chí cô còn rảnh rỗi duỗi duỗi tay, hướng về phía anh ta mà ngoắc ngoắc ngón tay như thể chơi đùa với một chú cún, ra hiệu anh ta mau chóng đuổi theo cô.
Tần thiếu đứng hình trong giây lát, rồi không hề tức giận mà cười lên: “Được lắm!”
Là tự anh ta đã đánh giá thấp cô!
Hóa ra nữ quái xế cũng lợi hại như vậy!
Tần thiếu lại tiếp tục nhấn ga tăng tốc, cũng không quan tâm lúc này hai xe đã nối nhau lên tới đoạn đường cao tới đáng sợ rồi.
Anh ta thuần thục mà bình tĩnh bám cua, mỗi lần bẻ lái đều như một màn trình diễn gay cấn đầy thu hút mà thường thì người ta chỉ có thể thấy trong những cuộc đua chuyên nghiệp.
Không ai ngờ được đây chỉ là một lượt lái xe khởi động trước khi quay quảng cáo mà thôi.
Nhanh lên!
“Tôi gần bắt kịp cô rồi.” Khuôn mặt Tần thiếu ngập tràn phấn khích, mong đợi được nhìn thấy vẻ mặt của Giang Tốc khi cô thấy anh ta.
Nhưng ngay lúc ấy anh ta nhìn thấy chiếc xe vốn đang lao nhanh giữa đường đột ngột chuyển hướng ngược về sau, xoay về hướng đối đầu với xe anh ta.
Anh ta nhìn kỹ hơn mới thấy biển báo dừng của công ty đặt ở bên đó.
Vậy là cô đã tới đích nhanh hơn anh ta một bước, bây giờ muốn quay về.
Thần sắc của Giang Tốc không mảy may chút thay đổi.
Trên một con đường nguy hiểm, lái xe là để sống sót. Đây là một trong các nội dung huấn luyện cơ bản của những người như cô. Nếu bọn cô còn chẳng đủ khả năng giữ mạng trong tình huống như này, vậy không sớm thì muộn cũng sẽ chẳng còn mạng mà trở thành sát thủ.
Cô nhấn chân ga lần nữa, thẳng hướng quay về phía chân núi, hai người cứ như vậy sượt qua nhau.
Tần thiếu không thể diễn tả nổi cảm xúc trong lòng mình.
Anh ta đã nghĩ mình mới là người sẽ vượt lên trước và bỏ xa cô.
Nhưng thực tế lại là cô ở đó và rồi lại bỏ xa anh ta lần nữa.
Anh ta ngoái đầu nhìn cô trong thoáng chốc.
Lái xe hay đua xe, phân tâm vẫn là điều tối kỵ. Thế nhưng chỉ bằng một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, có lẽ một phần là do sự gay cấn tới nghẹt thở, căng thẳng cao độ và nồng độ adrenaline trong máu cao vượt mức, một bóng hình đã ngay lập tức in dấu ấn thật đậm sâu trong tâm trí anh ta.
Thần sắc lãnh đạm, đôi môi thả lỏng và khóe môi hơi nhếch lên, mái tóc đen nhánh xõa tung trong gió, tất cả khắc họa một gương mặt tinh xảo cuốn hút động lòng người.
Đôi tay trắng muốt của cô đặt trên vô lăng màu đen giống hệt một bức tranh tương phản ấn tượng.
Làn váy xanh mềm mại bao bọc lấy cơ thể cô thì tựa như đang ôm ấp che chở một nàng công chúa.