Thế là Giang Tốc bắt đầu đi quanh chiếc xe và tạo dáng.

Nhiếp ảnh gia ɕảɷ ŧɦấყ chưa được: “Cô không biểu cảm sinh động hơn được à?”

Giang Tốc: ?

Giang Tốc nhướng mày, giương đôi mắt lạnh băng nhìn nhiếp ảnh gia. Khoảnh khắc anh ta chạm phải ánh mắt cô, liền bất giác rùng mình.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Nhiếp ảnh gia: “Cô…”

Giang Tốc: “Là kế hoạch của anh quá tệ.”

Anh ta nghe xong, suýt chút nổi giận.

Chung tiên sinh xen giữa hai người, hỏi: “Giang tiểu thư nói như vậy, có phải là đã có ý tưởng riêng hay không?”

Nhiếp ảnh gia thầm hừ một tiếng.

Chỉ là một cô nàng bình hoa, có thể có được cái ý tưởng gì cơ chứ?

Giang Tốc: “Không phải là muốn ảnh chụp sinh động hay sao? Vậy hãy chụp cảnh lái xe.”

Nhiếp ảnh gia khịt mũi coi thường: “Chạy tới đường lớn chụp mấy bức ảnh lái xe sao? Cô không ɕảɷ ŧɦấყ như vậy còn nhàm chán hơn à?”

Giang Tốc: “Tại sao lại muốn đến đường lớn?”

Nhiếp ảnh gia hỏi vặn lại: “Thế cô muốn đi đâu?”

Giang Tốc hơi ngẩng đầu, suy nghĩ: “Có phải điểm đặc sắc nhất của chiếc xe này là mã lực lớn, tiêu tốn ít nhiên liệu và phanh xe cực kỳ ăn?”

“Đúng vậy.” Chung tiên sinh gật đầu, khuôn mặt cũng lộ vẻ hài lòng. ཞõ ཞàŋɠ là vị Giang tiểu thư này đã đọc kỹ thông tin sản phẩm.

Giang Tốc: “Vậy nơi nào thì có thể lái xe thể hiện rõ các tính năng này?”

Chung tiên sinh: “Nơi nào?”

Giang Tốc: “Là đường đua.”

Chung tiên sinh nhướn mày: “Ý cô là chụp ảnh tại câu lạc bộ đua xe?”

Giang Tốc lắc đầu, chậm rãi bước tới gần, làn váy sau lưng bay chập chờn như một bông hoa e ấp sắp nở bung.

Vẫn giữ tông giọng bình tĩnh, mà lời nói Giang Tốc thốt ra lại quá dọa người: “Đường đèo.”

Nghiêm Vũ Thành nghe vậy liền cau mày, đứng phắt dậy.

Chung tiên sinh thì hai mắt sáng ngời.

Đường đèo.

Đây là con đường rất nhiều tay đua cự phách chọn lựa để so tài, cũng là một con đường rất nhiều người bình thường cần phải đi qua.

Quay chụp ở một chỗ như vậy, vừa là cơ hội thể hiện một màn trình diễn tính năng xe hoàn mỹ, lại vừa kết hợp được với thực tế cuộc sống, làm mọi người nảy sinh ɕảɷ giác an toàn với chiếc xe. Vậy là có thể quảng bá một cách trực quan mà sống động rằng, bằng việc sở hữu chiếc xe này, ngay cả việc vượt qua đoạn đường nguy hiểm gập ghềnh nhất cũng trở nên nhẹ nhàng trong tầm kiểm soát.

Chung tiên sinh: “Ý tưởng này rất hay. Chúng tôi sẽ trả thêm cả phí sử dụng ý tưởng, nhưng mà… chuyện này quá nguy hiểm, cô lại không phải tuyển thủ đua xe chuyên nghiệp. Vậy đi, chúng tôi sẽ thuê ngay một tay đua chuyên nghiệp, trên quãng đường này cô sẽ ngồi ghế phụ lái? Có ổn không?”

Nhiếp ảnh gia ɕảɷ ŧɦấყ ý tưởng này quá nguy hiểm, nhưng anh ta chẳng có vẻ gì là muốn chê bai cả. Dù sao, chỉ riêng việc nghe Giang Tốc nói về ý tưởng này là đã đủ để adrenalin trong anh ta điên cuồng dâng trào rồi.

“Xe đẹp, tay lái ngầu, đua đường đèo… mấy nhân tố này kết hợp đúng là rất kích thích.” Nhân viên công tác bên cạnh không nhịn được bèn tấm tắc tán thưởng.

Nghiêm Vũ Thành lại sa sầm mặt mày: “Không được.”

Hàng năm sự cố đua xe cũng không biết là bao nhiêu nữa…

Giang Tốc chỉ nói một câu: “Vậy anh nên tra cứu đi.”

Cô không quen việc giao phó tính mạng mình vào tay người khác.

Cô sẽ không ngồi sau ghế phụ lái.

Chung tiên sinh có vẻ rất đỗi tự hào. Ông vừa xoay người gọi một cuộc điện thoại, rồi phân công người chở bọn họ tới đường đèo vùng ngoại ô, nơi đã được dọn sạch để tạm thời trưng dụng.

Nghiêm Vũ Thành cúi đầu xem xét…

Dưới con đường quanh núi này là một con sông, có khả năng góp phần giảm thiểu một chút rủi ro.

Nhưng vẫn có thể xảy ra bất trắc.

Sắc mặt Nghiêm Vũ Thành nặng nề: “Thôi quên đi, quảng cáo này chúng ta đừng quay nữa.”

Giang Tốc kiên định nói: “Không được.”

Nghiêm Vũ Thành cắn răng: “ཞõ ཞàŋɠ có thể quay loại quảng cáo nhẹ nhàng thoải mái hơn… Vì cái gì nhất định phải thực hiện cái quảng cáo này?”

Giang Tốc nói nhẹ tựa lông hồng: “Rất nhiều tiền nha.”

Nghiêm Vũ Thành đứng hình mất một lúc, lại vừa tức giận vừa buồn cười.

Thật con mẹ nó tham tiền!

Nghiêm Vũ Thành còn mấp máy môi định nói thêm gì nữa, nhưng phía bên kia đường đã thấy đội đua xe chuyên nghiệp tới rồi. Ngay cả những người không hứng thú với đua xe cũng có thể liếc mắt một cái là liền nhận ra đội ngũ vừa tới là đội ngũ đua xe cấp quốc gia Equation danh tiếng lẫy lừng.

Đội trưởng của bọn họ, mới 26 tuổi mà cũng đã giành khá nhiều giải thưởng lớn nhỏ cả trong và ngoài nước.

Cửa xe mở ra.

Cả đoàn người xuống xe, dẫn đầu là một chàng trai trẻ trong bộ đồ đua xe chuyên dụng với chiếc mũ bảo hiểm còn trên tay. Anh chàng có đôi lông mày đậm nét cứng cáp, sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt mạnh mẽ. Lúc anh ta bước tới chỗ Chung tiên sinh, cả người toát lên khí thế không gì cản nổi. ( truyện trên app T𝕪T )

Anh ta hỏi: “Chở ai?”

Chung tiên sinh chỉ Giang Tốc.

Anh ta chủ động đi tới chỗ cô, rồi nhíu mày.

Nhu nhược yếu đuối, lát nữa đừng có mà chưa gì đã la hét tới thủng màng nhĩ của anh ta.

“Để lão Kim chở đi.” Anh ta nói.

Chung tiên sinh nghe vậy liền lên tiếng: “Nếu là cậu thì an toàn hơn…”

Anh ta lại nhăn nhó, đang định nói thêm mấy lời.

Giang Tốc nhìn chằm chằm vị đội trưởng đoàn đội đua xe này rồi lãnh đạm nói: “Anh không cần chở tôi.”

Anh ta còn thong dong: “Vậy thì được.”

Giang Tốc: “Anh theo đuổi tôi.”

Anh ta đứng hình trong phút chốc, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp kiểu yếu đuối mong manh của cô, đột nhiên lo lắng lùi về sau một bước.

Cô gái này sao lại có thể nói chuyện kiểu vô liêm sỉ thế được nhỉ?

Tim Nghiêm Vũ Thành cũng vừa rớt một nhịp, ngay lập tức trầm giọng nhắc lại ý kiến của mình: “Không được.”

Giang Tốc căn bản phớt lờ anh ta luôn: “Anh lái một chiếc xe, ở phía sau tôi.”

Anh chàng đội trưởng Equation: “… ?”

Ở phía sau đuổi theo (theo đuổi) cô?

“… Ồ.” Là anh ta tự mình đa tình rồi.

Khuôn mặt anh ta hiện lên chút bối rối, chỉ ậm ừ hồi đáp trong vô thức.

Anh ta còn nghĩ chính mình có rất nhiều fan cả trong và ngoài nước, cứ tưởng Giang Tốc cũng bày tỏ là thích anh ta cơ đấy.

Chung tiên sinh lúc bấy giờ mới nhớ ra, dường như khi quay chương trình tuyển chọn Giang Tốc cũng từng nói. Ông xoay người, âm thầm kinh ngạc rồi đánh giá cô một chút, thấp giọng hỏi: “Giang tiểu thư có bằng lái không?”

“Có.”

Nguyên chủ còn đi thi tận hai lần mới qua.

Chung tiên sinh hơi chần chừ.

Mà Giang Tốc đã đá đôi giày cao gót ra, xỏ chân vào đôi giày dự bị duy nhất vốn được chuẩn bị cho ngày quay chụp hôm nay, thuận tay mở cửa xe đang đỗ bên cạnh, ngồi vào vị trí ghế lái.

Cô đúng là dự định tự mình lái xe sao?

Nghiêm Vũ Thành không bình tĩnh nổi nữa, anh ta đi lên và đập cửa sổ: “Giang Tốc, mau xuống xe!”

“Đây không phải trò đùa!”

Giang Tốc quay đầu, nhẹ nhàng đẩy tay anh lại.

Nghiêm Vũ Thành chỉ ɕảɷ ŧɦấყ mu bàn tay và lồng ngực đều như bốc hỏa.

Giang Tốc vẫn nhẹ nhàng: “Đợi ở đây.”

Rồi cô hướng về phía chiếc xe đằng sau, ngoắc một ngón tay, ra hiệu cho đội trưởng đội Equation: “Theo kịp tôi.”

Ngay khi dứt lời, cô đạp chân ga, và gió thổi tung mái tóc của cô.

Tay đua xe trẻ tuổi cười gằn một tiếng.

Ha.

Đây là lần đầu tiên có ai đó bảo anh ta “đi theo” đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play