“Phụ hoàng của con… bao lâu rồi không đến Minh Cung Điện. Còn mẫu hậu của con, nàng… sao lại đối tốt với chúng ta được.” Dung Phi sau một lúc nói bằng giọng khàn khàn.
“Phụ hoàng không đến Minh Cung Điện, nhưng phụ hoàng cũng không đi rất nhiều nơi. Phụ hoàng là hoàng đế, hắn có nhiều phi tần như vậy, sẽ không mỗi người đều đến thăm. Mẫu phi tốt như vậy, cũng không phải cứ là người tốt thì có thể gặp được phụ hoàng. Còn về mẫu hậu, mẫu hậu là Hoàng hậu, vốn dĩ có trách nhiệm chăm sóc hoàng tử công chúa. Nàng không cần đối xử quá tốt với chúng ta, mẫu phi trước nay cũng chưa từng uy hiếp đến mẫu hậu mà.”
Dung Phi cúi đầu nhìn con gái mình. Đứa trẻ chín tuổi, sao nàng lại nói ra những lời này? Nhưng những lời này, lại không sai chút nào?
“Là ta không tốt… khiến con phải suy nghĩ nhiều.” Dung Phi ôm lấy nàng.
“ Mẫu tử liền tâm, nữ nhi chỉ có ngài.” Có lẽ khi còn nhỏ, nàng cũng còn tính đến việc phụ hoàng thích mình, khi đó phụ hoàng cũng còn đến Minh Cung Điện. Nàng cũng sẽ luôn nhắc đến phụ hoàng. Nhưng dần dần liền khác đi, phụ hoàng không đến nhiều nữa, nàng cũng không còn nhắc đến nữa. Cho đến hiện giờ, thực ra phụ hoàng không phải không nhớ nàng, mỗi lần ban thưởng đều có nàng. Có thể thấy rõ là sự gần gũi ít đi, cũng liền không còn thân cận nữa. Vì thế nàng biết có phụ hoàng là đủ rồi, kỳ vọng ngược lại không còn gì nữa. Cũng liền càng thêm có thể nói chuyện một cách khách quan. Đương nhiên, sự thông minh của nàng đang thể hiện ở chỗ này.
“Mẫu phi, có lẽ ngài sẽ đau lòng, nhưng nữ nhi vẫn muốn nói. Ngài thân cư địa vị cao, không có hoàng tử, không liên quan đến ai, như vậy không tốt sao? Có lẽ không cần nhìn gia mẫu phi, cũng không cần nhìn mẫu hậu, chỉ bằng điểm này, chúng ta cũng sẽ không chịu ủi khuất.”
Dung Phi hít sâu một hơi ôm lấy nàng: “Con ngoan, mẫu phi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT