Phó Chiêu Dung thở phào một hơi dài, nàng sợ trong nhà có ý đồ khác.
“Vậy thì tốt rồi, có Thất Hoàng tử ở đó, đợi hắn lớn tổng sẽ được phong vương, đến lúc đó… Mặc kệ nói thế nào, Phó gia còn có hai ba đời phú quý.”
“Con của ta, khổ con rồi…” Tào thị mắt lại đỏ hoe: “Thái hậu nương nương hiện giờ tính tình thất thường, nghĩ đến con ta chịu không ít ủi khuất.”
Đại khái là… thật sự rất ủi khuất đi. Phó Chiêu Dung nắm tay Tào thị: “Bà ấy không thương ta, ta không sao cả. Tuyết Nhi… chỉ nghĩ ta đã cướp đi đứa con của nàng ấy, hận ta…”
“Con của ta! Là nàng ấy nghĩ sai rồi, là nàng ấy hồ đồ, khổ con rồi…” Tào thị khóc thành tiếng ôm lấy Phó Chiêu Dung.
Thật ra nếu nói Thái hậu hiện giờ còn có ý niệm gì khác, thì cũng không đến mức. Chỉ là con đường đã thành ra như vậy, bảo bà ấy chủ động xuống đài là không thể nào. Chỉ có thể chống đỡ, cứ tạm chấp nhận như vậy. Bà ấy đã cao cao tại thượng vài thập niên, ai dám nói bà ấy sai? Cứ thế mà sống tiếp thôi.
Có Tào thị hiểu rõ và an ủi, Phó Chiêu Dung trong lòng tốt hơn nhiều. Dung thứ rất nhiều điều không như ý, nhưng rốt cuộc dưới trướng có con, đây cũng là niềm vui của nàng. Thất Hoàng tử cũng ngoan ngoãn đáng yêu, rất không muốn xa nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT